Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 83: Ai về nhà nấy tự tìm mẹ mình (1)

Chương 83: Ai về nhà nấy tự tìm mẹ mình (1)Chương 83: Ai về nhà nấy tự tìm mẹ mình (1)
Aaaal
Nghĩ tới là muốn nổi điên rồi!
Cũng phải, người trẻ tuổi nào không điên!
Chỉ là khác biệt giữa điên sớm và điên muộn thôi.
[Nhiệm vụ tuần này: Mỗi ngày bán năm trăm xâu kẹo hồ lô.]
(Ghi chú: Không giới hạn loại kẹo hồ lô và địa điểm bày quầy bán hàng)
[Thực đơn: Kẹo hồ lô ) - đã cung cấp|]
Nhiệm vụ này thật sự đánh giá cao cậu quái
Lâm Chu: ??2
Cậu làm quần quật từ sáng sớm đến tối muộn cũng chưa chắc bán được năm trăm xâu đâu!!!
Năm trăm xâu kẹo hồ lô là khái niệm gì?
Ba giờ sáng, Lâm Chu đọc nhiệm vụ tuần này vừa cập nhật, hai mắt tối sâm.
Thà giết cậu luôn đi.
[Nhận nhiệm vụ / Từ chối]
Nhân tài nhà nào có thể bán ra năm trăm xâu kẹo hồ lô một ngày chứt
Theo lý thì cậu chỉ vừa xuyên qua được ba tuần, là thời điểm mới bắt đầu phấn đấu, còn cách lúc buông xuôi không làm nhiệm vụ cả chặng đường dài phía trước.
Nhưng nhiệm vụ này quả thật không hợp lẽ thường tí nào!
Lâm Chu nhắm mắt nằm dài trên giường, cân nhắc khả năng từ chối nhiệm vụ.
Là đàn ông thì phải dũng cảm đối đầu thử thách.
Nếu nhiệm vụ trước chỉ có ý nghĩa dành cho tân thủ thì hiện tại độ khó đã bắt đầu tăng cao rồi à?
Nằm trên giường mặc kệ sự đời cả buổi, cuối cùng Lâm Chu vẫn cắn răng nhận nhiệm vụ.
Tuy nói nhiệm vụ trước đó cũng không hợp lẽ thường, nhưng cậu cố gắng chịu khó một chút vẫn có thể hoàn thành rất dễ dàng.
Chấp nhận nhiệm vụ, cố gắng hoàn thành. Nếu thật sự không làm được thì tính sau.
Tiếng thở dài đủ để nói lên tâm trạng lúc này của cậu.
Lâm Chu nhìn thời gian, mới hơn ba giờ, còn quá sớm. Đợi đến sáng đi chợ xem thử vậy.
Nhận nhiệm vụ thì nhận thôi, nhưng làm cách nào bán được năm trăm xâu kẹo hồ lô mỗi ngày đây?
Đó không phải châm ngôn sống của Lâm Chu cậu.
“Haiz...”
Không thể còn chưa cố gắng đã bị độ khó nhiệm vụ hù cho sợ hãi lùi bước.
Ngủ thôi.
Ngủ thiếp đi sẽ không cần nghĩ đến những chuyện này nữa.
Dù trốn tránh rất xấu hổ nhưng có ích lắm thay!
Núi Tần Hoàng. Tám giờ.
Nhóm sinh viên đại học không dậy nổi lúc tám giờ sáng. Nhưng cháo được bán vào tám giờ, họ thế mà có thể chịu khó leo núi hơn bất kỳ ai.
Nhóm Tạ Hoành vẫn leo lên tới đỉnh núi vào thời gian quen thuộc.
Kết quả, họ tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Lâm Chu đâu.
“Chuyện gì thế này, ông chủ bán cháo đâu?”
“Anh ấy đóng quầy hàng rồi hay là hôm nay chưa tới bày quầy bán nhỉ?”
Nhóm người mệt như chó, thở hồng hộc, không tìm thấy Lâm Chu quả thật làm họ quá tuyệt vọng!
“Không phải chứ, hôm qua các cậu có hỏi ông chủ có bày quầy bán không đó?”
“Hôm qua không hỏi, chẳng phải ngày nào ông chủ cũng tới à?”
Cả đám trợn to mắt trông rõ ngây dại, bốn mắt nhìn nhau.
Vừa nhìn đã biết họ đều là sinh viên đơn thuần.
Không ai nói được ai, vì chính mình cũng nằm trong số đó.
“Làm sao bây giờ? Xuống núi hả?”
Nhóm người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, ánh mắt trong veo y hệt nhau.
Rất lâu sau, Diêu Siêu đột nhiên nhớ lại.
“Không đúng, các cậu nhớ không? Trước đó chúng ta hỏi ông chủ, anh ấy nói sẽ tới đây bán trong tuần này chứ không nói bán mỗi ngày mài”
Một câu như thể khai sáng truyền vào tai mọi người.
Mọi người chợt bừng tỉnh.
Chỉ có nhóm sinh viên đại học này là nạn nhân thực thụ duy nhất vào sáng sớm.
Bởi vì những khách hàng đã mua cháo còn lại đều leo núi gặp được nên tiện thể ăn một bát.
Người trưởng thành đều có cuộc sống và công việc riêng. Ít ai sẵn sàng tốn mất hai tiếng leo núi, cộng thêm thời gian xuống núi chỉ để ăn một bát cháo.
Tuy cháo này ngon thật nhưng mọi người chỉ nghĩ đợi lúc nghỉ ngơi lần sau sẽ đến ăn lại lần nữa.
“Đi, xuống núi thôi, không có cháo, tớ nhìn ngọn núi này nhiều ngày như vậy rồi mà chả thấy có gì thú vị.”
Đợi một lát vẫn không thấy Lâm Chu, mọi người đành chấp nhận sự thật.
Bóng lưng bọn họ thật buồn bã, thê lương.
Khiến người ta không nhịn được rơi lệ.
Có tiếng nói truyền đến từ xa.
“Mà này, sáng mai chúng ta có tới nữa không?”
Nhóm người nghe xong câu hỏi lại chìm vào im lặng.
Sớm biết sáng nay Lâm Chu không ra bán thì họ đã chẳng cần leo núi làm gì.
Đi một chuyến tới đây không dễ, leo núi cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Mệt mỏi không chịu được, đến mức phải nhờ bát cháo mới chống đỡ nổi.
Nhưng bây giờ, bọn họ còn chưa biết ngày mai ông chủ bán cháo có ra bày quầy không nữa!
“Thế này đi, tớ nhớ lần đầu chúng ta gặp ông chủ là dưới chân núi. Hôm đó chúng ta tới từ rất sớm để ngắm mặt trời mọc, khoảng rạng sáng ba, bốn giờ đã tới rồi. Ngày mai chúng ta cũng tới vào giờ đó đi, không cần lên núi, chúng ta đứng dưới chân núi xem có thể gặp được ông chủ bán cháo không. Nếu thấy anh ấy thì chúng ta theo lên núi, không thì ai về nhà nấy tự tìm mẹ mình!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận