Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 486: Khỏi phải nói, đứng trên cao, tâm nhìn đúng là tốt thật.

Chương 486: Khỏi phải nói, đứng trên cao, tâm nhìn đúng là tốt thật.Chương 486: Khỏi phải nói, đứng trên cao, tâm nhìn đúng là tốt thật.
Chàng trai nói xong, thử đứng dậy, nghĩ thâm lần này cuối cùng ông của cậu ta không có cớ gọi cậu ta lại đâu ha.
Ông của cậu ta đúng là không mở miệng.
Sau khi chàng trai đứng dậy, nhanh chóng đi ra khỏi đám người.
Vừa nãy cậu ta nghe thấy, cổ vịt mua ở phố ăn vặt bên ngoài.
Vừa đi ra khỏi rạp, cậu ta đã nhìn thấy phố ăn vặt hai bên đường, đủ loại kiểu dáng quầy ăn vặt, nhìn đến khiến người ta hoa cả mắt.
Chàng trai chuyên tâm tìm quầy hàng cổ vịt.
Cũng may hai bên đường chỉ có một mình Lâm Chu bán cổ vịt, chàng trai thuận lợi đi đến trước quầy hàng.
Chỉ thấy trước quầy hàng còn có mấy khách hàng đang đứng mua, chàng trai cũng nhanh chóng nhích lại.
"Mau tới đây, sắp mở màn rồi."
Chờ sau khi người phía trước mua xong đến lượt cậu ta gọi món, chàng trai chọn cổ vịt đầu tiên: "Sau đó lấy thêm đầu vịt, hai cái âu cánh vịt, đậu tương cũng lấy một chút."
Chờ Lâm Chu báo giá, trả tiền xong, cậu ta liền mang theo túi chạy vê.
Chàng trai vừa chờ món, vừa nhìn thời gian, thấy sắp mở màn thì hơi sốt ruột.
"Trừ cổ vịt lấy cay, còn lại lấy nguyên vị."
Ông của cậu ta cũng chiếm cho cậu ta vị trí rất tốt.
Cậu ta ngửi được mùi om quen thuộc, đã biết không tìm lầm chỗ.
Lâm Chu nghe kịch, cũng cảm thấy khá thú vị, thấy không có khách hàng đến mua cổ vịt, liền đứng trên ghế nhựa xem.
Đợi cho hí khúc hát lên, Lâm Chu cách một khoảng cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Cậu nhìn ông chú bán hàng bên cạnh, nghe thấy âm thanh hát hí khúc lập tức đứng trên bậc thang, ngửa cổ nhìn.
Theo thời gian đến giờ mở màn, người của quầy ăn vặt ven đường rõ ràng ít đi rất nhiều, đều tụ tập ở bốn phía sân khấu, không có chỗ ngồi thì đứng xem.
Cặp tình nhân mua cổ vịt cũng đeo bao tay bắt đầu ăn.
Thị lực của cậu vốn đã trải qua cải tạo, cho dù cách một khoảng cũng có thể thấy rõ ràng.
Kịch bắt đầu hát.
Khỏi phải nói, đứng trên cao, tâm nhìn đúng là tốt thật.
Cổ vịt nguyên vị ăn vào miệng đều là mùi om thuần.
"Ngon quá đi, cổ vịt này cảm giác mua 20 tệ thiếu rồi, lát nữa xem kịch xong, chúng ta đi mua thêm một chút nữa đi."
Thịt chắc còn không khô cứng, ăn vào miệng có vị dâu nhưng không ngấy.
Mùi thơm này không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả chính xác.
Vị thịt khô mát, từng sợi đều cực kỳ ngon miệng, mỗi một miếng đều tràn ngập mùi thơm.
Ăn xong một khúc cổ vịt, cô gái vẫn chưa hết thèm bèn vươn tay lấy thêm một cái, thấy bạn trai bên cạnh còn chưa ăn, thúc giục anh mau nếm thử.
Chất thịt của cổ vịt rất chắc còn dai, tốn sức lắm mới có thể ăn được phần thịt trong xương, sau khi nhai răng lưỡi kết hợp, mùi vị kéo dài.
Chàng trai đeo bao tay, cầm lấy một miếng ăn vào miệng, đôi mắt lập tức sáng rực.
Ngon quá, rất thơm. Cậu ta vốn không có hứng thú gì với hí khúc, 20 tệ cổ vịt nhìn không có bao nhiêu thì muốn đi mua thêm một chút.
"Em ăn trước đi, anh đi mua thêm."
Cô gái không ý kiến.
Chàng trai cẩn thận đi ra khỏi đám người.
Lâm Chu xem kịch đến hăng hái, thấy có khách đến mua cổ vịt, nhanh chóng nhảy xuống khỏi ghế nhựa.
"Anh muốn gọi cái gì?"
"Lấy hai mươi cổ vịt nguyên vị, chân vịt cũng lấy hai mươi, đầu vịt lấy hai cái, âu cánh vịt lấy bốn, tim vịt lấy sáu..."
Chàng trai gọi một lèo, sau khi nếm được mùi vị, giờ cậu nhìn các bộ phận vịt trong tủ kính, thật sự là cái gì cũng muốn ăn.
Lâm Chu cũng dựa theo nhu cầu của khách hàng cân nặng đóng gói.
"Được rồi, tổng cộng 170."
Chàng trai kinh ngạc, lúc gọi không cảm thấy gì, cái này một chút cái kia một chút, cộng lại mới phát hiện món om của quán ven đường cũng không rẻ như trong tiệm nhưng hương vị rất tuyệt.
Chàng trai nhanh chóng thanh toán tiền, lực chú ý dừng trên người Lâm Chu.
Vừa nhìn đã nhìn ra sự khác biệt.
So sánh với quây hàng khác trên đường này, cho dù ông chủ Lâm đeo khẩu trang cũng có thể nhìn ra cậu rất trẻ.
Hơn nữa tuy rằng kiểu tóc không được trau chuốt, nhưng cũng nhìn ra cắt tỉa rất thời trang, vừa đúng che khuất một chút lông mày, nhưng không chắn đôi mắt.
Quần áo cũng rất có khuynh hướng cảm xúc, khí chất hoàn toàn không hợp với quán ven đường.
Còn nữa trên người không có mùi dầu khói lúc nấu ăn, ngược lại mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
Hơn nữa khẩu trang và vóc dáng này khiến cậu ta có cảm giác quen thuộc.
Chàng trai không nghĩ nhiều, nhìn thêm mấy cái, nghĩ đến bạn gái còn đang chờ mình xem kịch, liền mang theo một gói các bộ phận vịt trở về.
Sau khi khách hàng đi, Lâm Chu lại nhanh chóng đứng trên ghế nhựa tiếp tục xem kịch.
Vở diễn này vừa vặn là câu chuyện mà Lâm Chu biết, bởi vì biết nội dung vở kịch nên xem cũng rất hay.
Bên kia, chàng trai xách theo một gói cổ vịt to trở lại trên chỗ ngồi, nghênh đón cậu chính là đôi mắt to tỏa sáng lấp lánh của bạn gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận