Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 562: Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi (1)

Chương 562: Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi (1)Chương 562: Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi (1)
Hồ Giai Di liên tiếp ăn hơn mười xiên thịt, nháy mắt bụng đã căng tròn.
Cô bé vốn ăn ít, cộng thêm phân lượng của những thịt xiên cũng không nhỏ, cảm giác chắc bụng của thịt rất mạnh.
Lúc này thấy cá nướng mới ăn được mấy miếng đã không ăn nổi nữa thì ánh mắt vô cùng thương tâm.
"Con cảm giác con còn có thể ăn được."
Hồ Giai Di thấy ba của cô bé lấy đi cá nướng mà mình mới ăn mấy miếng, không nhịn được muốn cầm về.
Thơm quá, cái này sao có thể kiềm chế không ăn được chứ!
"Con sờ bụng của con đi, no căng rồi kìa, thật sự không được, con ăn chút xiên rau đi."
Ba Hồ cầm cá nướng trong tay, làm sao còn có đạo lý trả lại.
"Kẹo hồ lô mà anh Lâm làm mới ngon, không giống kẹo hồ lô bên ngoài bán tí nào, lớp đường trong sáng giống như thủy tinh, sẽ không bị tan mất, cực kỳ ngon!"
Anh ta cắn vào một miếng thịt cá to ăn rất vui sướng.
Khó trách ngày nào ở nhà con gái cũng nhắc tới ông chủ Lâm, thì ra ngon như vậy.
Làm việc nông có hơi mệt, nhưng mùi vị của đồ nướng khỏi phải bàn.
Thật đáng tiếc, hôm nay mẹ đứa nhỏ có công việc, không tới được, để anh cùng đứa nhỏ tham gia du lịch mùa thu.
"Con gái à, tay nghề của ông chủ Lâm này thật tốt, ăn đến bây giờ, mỗi một xiên nướng đều đủ loại mùi vị, rất tuyệt, nếu mở cửa tiệm đồ nướng, sợ là mỗi ngày đều kín người hết chỗ."
Lần đầu ăn cá nướng đến vàng óng xốp giòn thế này, tuy không bằng cá biển thịt nhiều xương ít, nhưng rất tươi mới, loại tôm cá tươi này mới vừa xử lý sạch sẽ thì nướng lên ngay, mùi vị thật sự khác biệt.
Ba Hồ vui tươi hớn hở nhìn dáng vẻ con gái ăn một chút đã ăn không vào, một bàn món ngon này đều là của anh ta.
Rõ ràng là món ăn thông thường, trên đường ở đâu cũng có thể mua được, nhưng cũng không ăn được hương vị mà Lâm Chu làm.
"Được được được, con ăn no rồi, còn lại để ba ăn nhé."
Trẻ con chính là trẻ con, món ngon đang ăn cũng không bằng kẹo hồ lô đã trở thành thần thoại trong lòng các cô cậu bé.
Còn có rất nhiều xiên nướng trên mâm, xiên thịt dê, xiên thịt bò, xiên thịt heo, xiên thịt gà v. v..., cái gì cần cũng có.
"Mẹ con giảm béo ban đêm không ăn, không cần mang về đâu."
Hồ Giai Di nhìn ba cô bé hai cái đã ăn xong một con cá nướng, không chừa cho cô bé chút nào, yên lặng nhớ những lời này.
"Chúng ta không mang về cho mẹ một chút ạ?"
Nhưng bụng nhỏ của cô bé đã không thể ăn nhiều món hơn nữa, chỉ có thể nhìn xiên rau bên cạnh.
Khoai tây ăn thế nào cũng là món ăn rất ngon.
Khoai tây lát nướng này hoàn toàn khác với khoai tây sợi chua cay, khoai tây om trước đó cô bé ăn.
Vừa ăn vào một miếng, ánh mắt cô bé cũng sáng lên.
Hồ Giai Di lặng lẽ cầm lấy một xiên khoai tây lát nướng bên ngoài hơi giòn ăn vào miệng.
Vừa vào miệng, khoai tây lát bề ngoài được nướng khá vàng giòn, nhưng bởi vì đã để được một lúc nên hơi mềm, mang theo chút cảm giác vàng giòn và dai, sau đó bên trong là mùi thơm ngát của khoai tây mang theo vị ngọt, kết hợp với gia vị và ớt càng thơm ngon hơn gấp bội.
Xiên rau cũng khá nhiều, cải trắng nướng, khoai tây lát nướng, cà chua nướng v. v...
Ngon thì ngon, chỉ là quá chắc bụng. Bụng vốn có thể nhét mấy miếng đồ ăn, một xiên khoai tây lát vừa vào, trực tiếp không ăn nổi.
Hồ Giai Di ôm bụng ngồi phịch trên ghế, cứ như vậy nhìn một mình ba cô bé ăn ngấu nghiến.
Trong mắt hâm mộ không thôi.
Khi nào thì cô bé mới có thể trưởng thành, mới có thể ăn rất nhiều thứ!
Không chỉ là cô bé, rất nhiều học sinh tiểu học đều ăn không nổi nữa, có đứa trực tiếp đỡ bụng thong thả đi tới bãi đất trống.
Sau đó những học sinh tiểu học này tụ tập lại bắt đầu thì thâm.
"Người lớn thật biết hưởng phúc, hoạt động này là kế hoạch mà chúng ta tổ chức lập ra, vất vả lắm mới được phê duyệt, kết quả sau khi bọn họ biết còn muốn đi theo, sau đó còn giành miếng ăn với chúng ta."
"Còn không phải sao, tớ mới ăn một xiên, ba tớ đã ăn được mấy xiên, không nhường tớ chút nào."
"Cũng may tớ đi với mẹ, không ăn xiên nướng quá nhiều, nhưng bà ấy lại không làm việc, tất cả việc nông ban ngày đều là một mình tớ làm, xước cả da tay."
Trân Phong xoa cánh tay và chân đau nhức của mình, biểu cảm đau khổ.
Ba nhóc đi công tác ở vùng khác, nhóc vốn không định gọi mẹ nhóc cùng đi.
Nhưng mẹ nhóc vừa nghe ông chủ Lâm bày quầy hàng bán đồ nướng ở nông trường, thì muốn cùng đến.
Mẹ nhóc bình thường ở nhà ngón tay không dính nước mùa xuân, cái gì cũng có bảo mẫu làm, làm sao có khả năng làm việc nông.
Bắt đầu từ lúc các giáo viên dự định dẫn phụ huynh theo, nhóc đã buồn rầu rồi.
Kết quả không ngoài dự đoán của nhóc, lúc đến nông trường bắt đầu làm việc, mẹ nhóc không làm cái gì, toàn bộ dựa vào một mình nhóc ôm đồm tất cả công việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận