Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 764: Đại ca, sau này anh chính là anh trai ruột của em (1)

Chương 764: Đại ca, sau này anh chính là anh trai ruột của em (1)Chương 764: Đại ca, sau này anh chính là anh trai ruột của em (1)
Lâm Chu cười rồi đưa cái bánh mè cho người đại ca tí hon này.
Hình như đám đàn em chưa từng thấy đại ca Tô Hưởng hào phóng như vậy.
Đám trẻ đều trợn tròn mắt.
Nhìn Tô Hưởng với ánh mắt ngưỡng mộ.
Đối với đám trẻ này, có thể lấy ra 5 đồng trong một lúc, thì chính là đại lão rồi.
Không giống với bọn họ, nào có tiền tiêu vặt gì chứ, trong nhà có chút đồ ăn vặt đã không tệ rồi.
Đừng hòng đụng đến chút tiền nào.
Ai ai cũng kích động vây quanh Tô Hưởng ngay lập tức.
Đám trẻ lập tức ngừng nói chuyện một cách rất kỷ luật.
"Đại ca tốt quá, đại ca sau này anh nói thế nào, thì chính là thế đấy!"
Nhìn thấy mọi người vô cùng sốt ruột, Tô Hưởng giơ một tay lên siết thành nắm đấm.
"Đại ca...
"Đại ca, sau này anh là anh ruột của em."
Đám đàn em đều nhìn về phía Tô Hưởng, sau khi nhìn thấy nắm đấm này, thì hiểu rằng nó có nghĩa là "ngừng'.
"Đại ca, đại ca, sao anh mua nhiều bánh mè thết"
Mai mốt thằng nhóc này sẽ làm quản lý, tuổi vẫn còn nhỏ mà giống như một người lớn vậy.
Khiến đám học sinh tiểu học xung quanh đều trở nên im lặng.
Lâm Chu nhìn thấy hay ho, cậu vừa làm bánh vừa xem náo nhiệt.
Tiếng ồn ào ríu rít lúc nãy, vì một hành động của đại ca mà đột ngột ngừng lại, tác động của cảnh tượng này vẫn khá mạnh mẽ.
Người nào cũng xếp hàng vô cùng hăng hái.
"Đều xếp hàng đi, không chen lấn, từng người một, ai quậy phá thì sau này đừng làm đàn em của tôi nữa, cũng đừng nghĩ đến chuyện ăn bánh mè."
Anh Tô vừa ra lệnh, đám đàn em nào dám không nghe theo.
Tô Hưởng thấy đám đàn em đều rất nghe lời, cậu nhóc bình tĩnh gật đầu.
Khả năng quản lý này, chắc là lớp trưởng trong lớp phải không?
Tô Hưởng chưa từng gặp cảnh này bao giờ.
Sáu cái bánh mè, chia cho mười mấy người vẫn được.
Tô Hưởng bẻ cho mỗi người đàn em một miếng.
Tiếp theo đến giai đoạn chia bánh mè rồi.
Nhưng mấy đứa trẻ xung quanh không đủ tiền mua bánh mè thấy vậy đều chạy đến nhận đại ca, số người lập tức lớn hơn.
Lâm Chu vẫn luôn phân tâm nhìn bọn trẻ.
Một đám đàn em chạy đến nhận đại ca.
Sự hấp dẫn của bánh mè, cũng không thể khiến cậu nhóc tỉnh táo lại trong những lời tâng bốc này.
Ngược lại cậu nhóc càng chia bánh mè hăng hái hơn.
"Đừng nóng vội, từng người từng người một, người đã nhận bánh mè rồi thì sang bên kia đứng đợi."
Mấy bạn học nhận được bánh mè đều nghe lời. Người nào cũng tươi cười vui vẻ ăn bánh mè, nhỏ giọng miêu tả vị ngon của bánh mè.
Lâm Chu nhìn thấy đại ca tí hon chia từng cái bánh mè trên tay, bản thân cũng sắp không được ăn rồi.
Ngay lúc cậu cho rằng đại ca tí còn sẽ không chia nữa.
Tô Hưởng mím môi, cậu nhóc cũng chia cái bánh mè xốp cay mà Lâm Chu tặng cho mình cho đàn em.
Không giữ chút nào cho mình!
Đây là đại ca cưng chiều khiến người khác cảm động đến mức nào chứi!
Lâm Chu cũng cảm thấy kinh ngạc.
Tuổi còn nhỏ đã có thể chống lại sự cám dỗ, chính là một người phù hợp làm đại cal
Không đủ chia, thì bản thân không ăn nữa.
Lâm Chu cũng có chút bội phục cậu nhóc này.
Đây là nghị lực chừng nào!
Tô Hưởng nhìn thấy mình đã chia hết bánh mè, cậu nhóc xua tay, bảo mọi người đều giải tán đi, người nào chưa ăn cũng hết rồi, đợi ngày mai đi.
Sau đó, cậu nhóc ném thẳng túi rác trong tay.
Một tên đàn em nhìn thấy, lập tức vội vàng chạy đến nhặt lên.
Để giáo viên nhìn thấy đại ca vứt rác bừa bãi, thì đại ca sẽ bị phạt dọn dẹp vệ sinh.
Tô Hưởng nhìn thấy đàn em mới nhận hiểu chuyện như vậy, cậu nhóc hài lòng gật đầu.
"Được rồi, đều ăn bánh mè cả rồi, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy đi."
Thấy đại ca định đi, đám đàn em luyến tiếc đi theo sau, tiễn đại ca về nhà.
Lâm Chu chứng kiến toàn bộ quá trình, chỉ thấy đám trẻ thật đáng yêu, cũng khá thú vị. ...
Nhưng không biết rằng, sau khi Tô Hưởng đuổi đám đàn em đi, về đến nhà liên đến nơi mình nhặt phế liệu.
Nhớ lại hôm qua, chỗ đó chất đây mấy loại rác thải như chai lọ, vỏ hộp.
Để đám đàn em đều được ăn bánh mè, Tô Hưởng tan học về nhà, đã bán hết toàn bộ số phế liệu mình để dành.
Cậu nhóc cực khổ nhặt phế liệu cả tháng, mới bán được 5 đồng đó.
Vậy mà lại xài hết trong một lần!
Bây giờ hết phế liệu rồi, vì tiền mua bánh mè ngày mai, cậu nhóc vừa tan học phải đi nhặt ngay!
Nói ra thì, ông nội cậu nhóc cũng là người thu gom phế liệu.
Giờ này ông ấy vẫn chưa về nhà.
Tan học, cậu nhóc có thể vừa nhặt phế liệu, vừa đi bộ vào huyện.
Nói không chừng còn có thể gặp được ông nội.
Ve chai ở huyện nhiều hơn, dễ nhặt hơn trong thôn.
Tô Hưởng vội vàng chào bà nội một tiếng, xách túi da rắn rồi chạy ra ngoài. ...
Trên trấn, mấy khách hàng ruột đuổi theo, sau khi đến đây cũng không nỡ rời đi, vì ngày mai ông chủ Lâm vẫn bày quầy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận