Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 71: Không có việc gì, nghĩ đến một chuyện mắc cười (1)

Chương 71: Không có việc gì, nghĩ đến một chuyện mắc cười (1)Chương 71: Không có việc gì, nghĩ đến một chuyện mắc cười (1)
"Cái này cũng phải trách vợ của tôi, trước kia vợ của tôi thích xem ba cái tiểu thuyết tổng tài bá đạo đó..."
222
Đám thanh niên đang húp cháo xung quanh nghe thấy cuộc nói chuyện của Lâm Chu và Trương Kiến Quân.
Cả đám bưng cháo, lặng lẽ mon men lại gần vị trí của hai người họ, muốn nghe kỹ càng hơn một tí.
Đây là bát quái hào môn gì thế?
Là chuyện mà loại người qua đường vây xem như bọn họ có thể nghe được ư?
Thì ra tổng giám đốc trong thực tế cũng học tập từ tổng tài bá đạo trong truyện à.
Lâm Chu và Trương Kiến Quân vẫn còn tiếp tục nói chuyện.
Trương Kiến Quân thấy dáng vẻ cảm động vô cùng của Lâm Chu thì hơi nghi hoặc, cứ có cảm giác hình như cậu đã hiểu lầm gì rồi.
"Trách không được."
Chắc chắn Trương Minh Viễn có nhớ mẹ mình, mỗi lúc ấy là lấy ra đọc một chút, khi đọc nhiều rồi, vậy chẳng phải là sẽ trở thành một tổng giám đốc bá đạo như trong tưởng tượng của mẹ mình à.
Nhất là từ sau khi vợ của ông bác Trương qua đời ngoài ý muốn, tiểu thuyết về tổng giám đốc đều trở thành di vật, là thứ người mẹ để lại cho con của mình.
Thì ra từ nhỏ con trai của ông bác Trương đã được bồi dưỡng dựa theo mô phạm trong truyện tổng tài bá đạo rồi.
Cậu thực sự muốn khóc chết mất thôi, tình nghĩa mẹ con làm người ta cảm động quá đi mất!
Hiển nhiên, Lâm Chu cũng cảm thấy rất hứng thú với đề tài này.
Còn có thể nhấm nháp ra cảm giác của gạch cua dày đặc.
Ăn ngon quá đi thôi!
Hạt gạo trắng tinh đã bị dầu trơn tiết ra do xào đầu tôm với lửa nóng nhuộm thành màu vàng kim, ăn vào trong miệng, vị tươi mới của tôm tươi và gạch cua tuy hai mà một quanh quẩn trên đầu lưỡi.
Nhưng một giây sau, một ngụm cháo hải sản ăn vào trong miệng, sự chú ý của ông lập tức bị dời đi.
Không phải tôm sống tươi mới nhất thì không tạo ra cảm giác này nổi đâu.
Còn có tôm to kia cũng chẳng hề quá lửa tí nào, không phải vị luộc, cũng không phải loại khô khô cứng cứng như cháo nấu lâu mà là cháo nấu xong, cho tôm tươi vào, lợi dụng cháo nóng bỏng để hầm chín.
Cực non, cực tươi, cách làm này cũng có thể ăn được mùi vị nguyên thủy nhất của nguyên liệu nấu ăn.
Nếu như ăn mực ống giòn non, vậy cảm giác giòn non cùng với gia vị lúc ướp càng là sự hưởng thụ trên đầu lưỡi, nói tươi đến rớt lông mày cũng không có chút khoa trương nào!
"Cậu bán cháo này một trăm tệ một chén có phải hơi lỗ không? Nhiều hải sản như vậy, tôi có thể nếm ra tất cả đều là hàng mới mẻ. Giang Đông không nằm ven biển, hải sản mới mẻ đều được vận chuyển đến đây qua đường hàng không, giá cả so ra đắt hơn thành thị duyên hải nhiêu. Tôi thấy trong này còn có sò khô, cua, tôm to, mực ống vân vân, có rất nhiều loại hải sản, phí tổn cao lắm đúng không."
Nhất là khi có người ngại một trăm tệ một chén cháo đắt, Lâm Chu nghĩ đến phí tổn này, trái tim đều đang rỉ máu.
Tính cả thời gian cậu tiêu tốn lúc nấu cháo, cũng có thể nói lỗ vốn.
Kết quả tối hôm qua mới phát hiện, thành phẩm đúng thật là có chút cao, cơ bản không kiếm được tiền gì.
Chứ còn sao nữa, phí tổn của nồi cháo hải sản đúng là rất cao. Khi cậu nghĩ chỉ nghĩ đến mình cũng ăn, căn bản là không có chú ý đến phí tổn, cách làm nào ăn ngon thì làm thế đó.
Dù sao cậu còn phải bò tới đỉnh núi cơ mà. Lâm Chu nghe thấy lời Trương Kiến Quân nói thì hai mắt tỏa sáng, làm ra vẻ mặt ông chú hiểu cháu rồi đó.
Đều do mấy ngày nay bày quầy bán hàng ngày nào cũng có người chê đắt, tuy lúc đó Lâm Chu không nói gì, nhưng nghe nhiều thì vẫn để lại dấu vết trong lòng.
Chỉ nghĩ muốn làm một nồi cháo xứng đáng với cái giá một trăm tệ thôi.
Rõ ràng là mình bị mấy khách hàng chê đắt bắt cóc đây mà.
Lâm Chu không ngờ người hiểu cậu nhất thế mà lại là ông bác Trương.
Quả nhiên là tình hữu nghị cùng nhau leo núi, chỉ quan tâm cậu có lỗ, có thiệt hay không thôi, sẽ không cảm thấy bán rẻ chút thì khách hàng như ông ấy cũng có thể kiếm hời.
Là một người tốt mài
Lâm Chu cảm động tột đỉnh, lôi kéo tay của ông bác Trương còn muốn nói tiếp mấy lời gì đó thì trước gian hàng, một người đàn ông mặc vest đi giày da đột nhiên bước tới.
Lâm Chu: ??2
Từ đã, nhà ai đi leo núi mà lại mặc vest đi giày da chứ.
Thực sự là lần đầu gặp người mặc vest đi giày da leo núi đấy. Chân anh ta có ổn không?
Lâm Chu thật sự không cố ý.
Chỉ là theo bản năng nhìn chân của người này.
Trợ lý đặc biệt kiêm bảo tiêu - Tiểu Lý chú ý tới ánh mắt của Lâm Chu, khóe miệng giật một cái.
Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ đại tiểu thư phân phó, anh vẫn làm tròn trách nhiệm mở miệng.
"Chào cậu, cho tôi hai phần cháo."
Nói rồi anh quét mã thanh toán hai trăm tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận