Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 557: Chờ kiếm tiền, còn có thể không kiếm hả? (1)

Chương 557: Chờ kiếm tiền, còn có thể không kiếm hả? (1)Chương 557: Chờ kiếm tiền, còn có thể không kiếm hả? (1)
Đối với việc ông chủ lên sân khấu như vậy, Tiểu Bạch cảm giác anh nên mặc tây trang đeo caravat tới đón người mới đúng, chứ không phải mặc tạp dê.
Cái này không thích hợp cỡ nào!
"Ông chủ, tôi đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn rồi, hiện tại mang quầy đồ nướng ra nhé?"
"Được, những khách hàng này đã tới từ sớm rồi à?"
Lâm Chu vừa thay tạp dề mà Tiểu Bạch đưa qua, vừa hỏi.
"Buổi sáng đã có người đến, thế nào cũng đòi giúp đỡ chúng tôi, tôi không ngăn cản được nên cho bọn họ lấy số xếp hàng, cũng chờ cả một ngày rồi, cơm trưa cũng kêu shipper giao đến nhưng không ăn, nói chờ buổi tối ăn đồ nướng."
Tiểu Bạch là người phụ trách nông trường này, mấy khách hàng đến lôi kéo làm quen cũng đều tìm đến anh, tán gẫu nhiều rồi, anh cũng rất rõ ràng tin tức của những khách hàng này.
"Ừm, làm tốt lắm."
Những tài xế xe taxi đổ ven đường đều bị giày vò.
Bởi vì hôm nay đổi thành que tre, cũng có thể đóng gói.
Người xếp hàng sau này đã đứng đủ lâu, vất vả lắm mới mua được xiên nướng cũng không muốn tiếp tục đứng nữa, chỉ muốn nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống ăn cho đã.
Dù sao số lượng bàn có hạn, đều bị khách hàng tới từ sáng sớm bao hết.
Với tình huống chen chúc ở hiện trường, còn không bằng mua về ăn, dòng người có thể di chuyển cũng ổn, không đến mức chen banh cả nông trường.
Những khách hàng như bọn họ ăn liền trong nông trường.
Lâm Chu không chút keo kiệt lời khen của mình, nói xong liền bắt đầu ướp gia vị cho các loại thịt. Đợi đến bảy giờ thì bắt đầu ra quán.
Cái này dẫn tới rất nhiều tài xế xe taxi đều biết ông chủ Lâm bày quây hàng ở nông trường, mọi người sợ kẹt xe liền lựa chọn gọi xe.
Còn có khách hàng không chờ nổi đã ăn luôn trên xe, là khiêu chiến cực lớn đối với ý chí của bọn họ.
Những khách hàng ngày hôm qua chịu kẹt xe, hôm nay ai nấy đều học thông minh, tất cả đều gọi xe tới.
Mùi thơm cứ chui vào trong khoang mũi của bọn họ.
Buôn bán tại hiện trường, chờ kiếm tiền, còn có thể không kiếm sao?
Vì thế tới buổi tối, những tài xế xe taxi đều đến ven đường ngoài nông trường.
Những người ăn đồ nướng đó đều là khách hàng tiềm năng.
Lúc tới thì gọi xe, lúc trở vê cũng không cần gọi xe nữa.
Những người đó ăn đồ nướng, lỡ như uống chút rượu, nói không chừng còn cần tài xế lái thay.
"Bác tài, đi tiểu khu xx."
"Đây quả thật không ngờ, thật thuận tiện, vừa nãy tôi còn đang lướt mạng gọi xe cơ."
"Người Giang Đông chúng ta là nhân tài, nhìn phục vụ này đi, xe taxi dừng trên con đường này còn lo lắng không về nhà được sao?"
Khiến những khách hàng cũ ăn uống no đủ đi ra cực kỳ vui sướng.
Hai người ăn uống no đủ, uống hơi say khướt dìu nhau đi vào một chiếc xe taxi phía trước, trực tiếp mở cửa ra ngồi xuống. Đến mức hơn nửa đêm, đoạn đường này đều là xe taxi, còn có tài xế lái thay.
"Okiel
Tài xế xe taxi hít một hơi, đạp chân ga rời khỏi nơi khảo nghiệm ý chí của anh ta này.
Quá trình này mọi người thật sự bị thèm không nhẹ.
Hai người say khướt dựa vào thành ghế, còn không ngừng lẩm bẩm thịt nướng mới vừa ăn xong.
"Đồ nướng mà ông chủ Lâm ra tay đúng là khác biệt, tôi phải like cho cái mùi vị này."
"Anh không thấy ảnh chụp mà trong nhóm điên cuồng đăng lên à, tất cả loại thịt nguyên liệu đều là giết tại chỗ, còn có mấy loại rau dưa nấm đều là gieo trồng ở nông trường, cực kỳ mới."
"Tôi thấy còn có khách hàng thấy nguyên liệu tốt, mua một ít tại chỗ, có phải thật không?"
"Phải, đều là fan của ông chủ Lâm, người phụ trách Tiểu Bạch của nông trường đó rất dễ nói chuyện, ở bên ngoài đúng là anh không mua được nguyên liệu nấu ăn hoàn toàn mới như vậy, nghe nói nguyên liệu nấu ăn đều là ông chủ Lâm tự dùng, nuôi trông cực kỳ khỏe mạnh an toàn, chỉ là hơi đắt, he he."
Hai người tụ lại, vừa cười ngây ngô, vừa thì thâm, nói đến tài xế ở hàng trước lại thèm, không nhịn được hỏi: "Quý khách, ăn một bữa đồ nướng có đắt lắm không?"
Hai khách hàng suy nghĩ một chút, bọn họ gọi đại cũng đã tốn ba bốn trăm tệ rồi, hình như hơi đắt.
Nhưng nghĩ đến mùi vị liền cảm thấy ngon như vậy, cũng không đắt lắm.
"Khẳng định là đắt hơn đồ nướng bình thường, nhưng so sánh mùi vị và nguyên liệu nấu ăn vậy thì không đắt."
Nói xong hai khách hàng còn đồng ý gật đầu.
Nếu không phải túi tiền có hạn, bọn họ hận không thể mỗi ngày đến ăn, còn ăn toàn bộ các loại thịt.
Tài xế vừa nghe giá cả này, nhất thời cười cũng không nói, ngon thì ngon đó nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể ăn nổi, anh đi theo phía sau vất vả kiếm tiền là được.
Ông chủ Lâm sẽ ở đây bày quầy hàng một tuần, luôn chạy xe ở đây, chắc là có không ít mối làm ăn. ...
Bên kia vài ngày sau, cuối cùng lớp của Trần Phong đã xác định xong tuyến đường của du lịch mùa thu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận