Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 637: Anh liếm cột làm gì thế? Có mùi vị gì à? (2)

Chương 637: Anh liếm cột làm gì thế? Có mùi vị gì à? (2)Chương 637: Anh liếm cột làm gì thế? Có mùi vị gì à? (2)
Lỡ như cậu bị giống nhóm khách hàng kia, đầu lưỡi dính vào cây cột, bị người ta chụp lại đăng lên mạng, biết mặt mũi ông chủ Lâm cậu đây còn giữ nổi không!
Lúc nãy cậu còn thấy trong số những người xếp hàng có người vừa cười vừa chụp hình.
Sau khi đóng gói xong cái hamburger trứng trên tay.
Lâm Chu lấy điện thoại ra xem ai gửi tin nhắn cho cậu.
Là Phan Nguyên gửi ảnh chụp một con cá lớn.
Hay thật! Không biết người này lại chạy đến đâu câu được cá lớn, bắt đầu khoe khoang nữa rồi.
Nhìn kỹ hơn, cậu mới phát hiện con cá kia có vẻ là cá biển!
"Anh đi biển câu cá hả?"
"Chợ sáng Bạch Hà.”
Lâm Chu tức khắc bị cám dỗ, nhìn thoáng qua hamburger trứng trước mặt, còn có các khách hàng đang gào khóc đòi ăn, đành lắc đầu từ chối anh ta.
Mỗi chữ này anh ta đều biết, nhưng sao ghép lại với nhau lại làm người ta không hiểu mô tê gì hết vậy?
Phan Nguyên ôm cá lớn: 222
"Tôi đang làm thương mại quốc tế."
"Anh có ý gì, nói cụ thể chút đi?"
Phan Nguyên trả lời trong chốc lát: "Đúng vậy, câu cá ở biển vui lắm luôn! Anh đang ở đâu? Có bày quầy bán hàng không? Muốn cùng tôi đi biển câu cá không?"
Sau đó, một liên kết hiện ra, chính là bản tin chợ sáng Bạch Hà vào sáng nay.
Phan Nguyên còn không biết chợ sáng Bạch Hà là gì.
Thế là anh ta mở phần mềm tìm kiếm lên.
Phan Nguyên:...
Phan Nguyên biết Lâm Chu đang bày quầy bán hàng cũng không làm phiền nhiều.
Phải nói người này đúng là biết cách hình dung.
"Chờ anh về, chúng ta hẹn ra biển câu cá đi. Cảm giác khác với câu cá lúc bình thường lắm, chơi khá vui."
Sau khi đọc xong tin tức, anh ta hiểu ngay Lâm Chu nói làm thương mại quốc tế là gì.
Anh ta gửi tin nhắn xong, thấy Lâm Chu trả lời OK, lại đăng ảnh chụp cá lớn gửi cho Lâm Chu ban nãy lên vòng bạn bè khoe khoang.
Chẳng qua cũng chưa chắc, nghe anh trai bán miến thịt dê, thịt bò sát vách nói vào thứ bảy, chủ nhật, chợ sáng Bạch Hà sẽ kéo dài thời gian buôn bán. Đến lúc đó nhiều người hơn, có khi chỉ một ngày là cậu có thể bán được bảy trăm cái.
Đúng là chẳng dễ gì, ba ngày trời mà mới bán được một ngàn ba trăm cái.
Đến khi bán hết cái hamburger trứng cuối cùng và toàn bộ bột bánh trong tay cậu đều hết sạch, nhiệm vụ tuần này cũng đạt được 1300/2000.
May mà hôm nay chuẩn bị nguyên liệu nhiều, nếu không mọi người bắt đầu xếp hàng từ 5 giờ sáng, e là không đủ bán.
Còn lại bảy trăm cái, sợ là một ngày cũng chưa bán đủ, phải bán hai ngày.
Lâm Chu cất điện thoại, tiếp tục làm hamburger trứng.
Lâm Chu vừa dọn quầy vừa suy nghĩ. Sau đó cậu nhận thấy ánh mắt các chủ quây hàng bên cạnh nhìn cậu có gì đó sai sai.
Hể?
Chuyện gì đây?
Lâm Chu vừa định hỏi thử đã thấy những người bán hàng này phát hiện cậu chú ý tới bọn họ, vội vã quay đi, sau đó còn túm tụm lại nói chuyện phiếm.
Thao tác này làm dũng khí Lâm Chu vừa dâng lên lần nữa bị đánh tan. ...
Có lúc, một người bày quầy bán hàng thật sự rất bất lực.
Dù những người bán hàng này đều rất nhiệt tình, nhưng họ quá nhiệt tình, cậu cũng thấy choáng ngợp.
Làm cậu hơi sợ xã hội.
Ví dụ như hiện tại.
Cậu rất tò mò tại sao những người bán hàng này lại nhìn lén cậu.
Nếu cậu đi hỏi, những người phương bắc thẳng thắn này chắc chắn sẽ nói cậu biết, nhưng không biết cuộc trò chuyện sẽ kéo dài tới lúc nào.
Hiện giờ cậu dọn quầy, chiều nay còn có thể ra ngoài chơi.
Trên cơ bản, đến đêm cậu ăn xong bữa tối sẽ đi ngủ, bởi vì rạng sáng phải dậy sớm chuẩn bị bày quầy bán hàng.
Suy tư một phen, Lâm Chu vẫn quyết định ngày mai đến bày quầy bán hàng lại hỏi sau.
Cậu trở về biệt thự, quản gia Tôn đã chuẩn bị sẵn thức uống nóng.
Các dì thì một người đi thu dọn xe quầy hàng, một người lên lầu pha nước tắm cho cậu.
Lâm Chu cảm nhận được trong nhà ấm áp, vội tháo những trang bị nặng nề trên người ra, cả người lập tức thả lỏng.
Lúc trước, cậu chỉ cảm thấy đến phương bắc sẽ lạnh, nhưng không biết thực tế thế nào, có lẽ cũng lạnh như mùa đông ở phương nam.
Bây giờ xem ra, cả hai khu vực có khác biệt rất lớn.
Cái lạnh ở phương nam giống đòn tấn công ma thuật hơn, cực kỳ ẩm ướt, cứ như khoan vào những khe hở trong xương.
Còn cái lạnh ở phương bắc là công kích vật lý, lạnh thì lạnh đấy, nhưng chỉ cần giữ ấm tốt thì sẽ không chui vào da thịt. Chỉ cần không ở bên ngoài chịu lạnh cóng, trong nhà có hơi ấm vẫn rất dễ chịu.
Nhưng cậu phải bày quầy bán hàng, đứng trong gió lạnh suốt mấy tiếng đồng hồ. Đó là khoảng thời gian khó khăn.
Sau khi Lâm Chu quen thuộc với nhóm quản gia Tôn, lúc về nhà sẽ kể cho họ nghe vài chuyện thú vị khi bày quầy bán hàng.
Ăn được dưa mà không có ai để chia sẻ, há chẳng phải khó chịu lắm àI
Bạn cần đăng nhập để bình luận