Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 613: Còn đồ nướng nữa à? Má ơi, bụng tôi sắp không chứa nổi nữa rồi! (1)

Chương 613: Còn đồ nướng nữa à? Má ơi, bụng tôi sắp không chứa nổi nữa rồi! (1)Chương 613: Còn đồ nướng nữa à? Má ơi, bụng tôi sắp không chứa nổi nữa rồi! (1)
"Sớm biết tài nghệ nấu nướng của ông chủ Lâm đỉnh như vậy, lúc cậu ấy bày quầy bán hàng tôi nhất định đã đi xếp hàng rồi. Dù không rảnh cũng bảo người đi thay. Vừa nghĩ đến mình bỏ lỡ nhiều món ngon như thế, tôi đau lòng muốn chất."
"Lát nữa vẫn còn món của ông chủ Lâm mà. Nếu vậy, tôi sẽ chừa bụng nhai! Bây giờ ăn tiếp là no căng."
"Tiêu chuẩn tiệc cưới cao cấp thật! Món nào cũng ngon, tôi không nhịn được ăn nhiều quá rồi. Còn ăn nữa, lễ phục của tôi bung ra luôn cho coi."
So với khách mời nam, khách mời nữ đến dự hôn lễ thường chỉ mặc lễ phục, đa số đều mặc trang phục bó sát. Ăn quá no sẽ có cảm giác căng cứng nên không ai dám ăn nhiều!
Hơn nữa, trang phục đang đẹp đẽ bỗng có cái bụng nhô ra sẽ rất khó coi.
Dưới sự tiến công của món ngon, họ rơi vào thế khó xử.
Vừa muốn ăn vừa muốn đẹp!
Không dễ lựa chọn giữa hai bên.
"Cảm ơn."
Quý cô ngại ngùng sờ bụng nhỏ của mình, nói với nhân viên phục vụ đi ngang qua.
Những vật này thường được chuẩn bị trong buổi tiệc.
Sau khi nhân viên phục vụ nghe được, lập tức đi lấy áo choàng.
"Có ạ, xin cô đợi một lát."
Không bao lâu, nhân viên phục vụ lấy một chiếc áo choàng sõa vai cùng màu với lễ phục của quý cô đến.
"Xin chào, cho tôi hỏi ở đây có áo choàng sõa vai không?"
Nếu cô không chiến tiếp được nữa, lúc rút lui cũng có thể lấy áo choàng vây bụng, chờ mọi người đi gần hết thì cô sẽ rời đỉ.
Cái bụng nhô ra không đẹp lắm! Phải liên tục hít thở, ảnh hưởng đến tốc độ ăn của cô.
Nhưng vây lại, người khác không nhìn thấy thì không sao rồi, cô có thể ăn thả ga.
Khách mời nữ cầm áo choàng, không khoác lên vai mà quấn quanh eo.
"Còn có đồ nướng nữa à? Má ơi, bụng tôi sắp không chứa nổi nữa rồi!"
Sau rất nhiều lượt yêu cầu, món ăn vedette - đồ nướng, cuối cùng cũng ra trận.
Mỗi bàn đều có một đĩa đồ nướng lớn, gồm: Thịt dê nướng, thịt bò xiên, thịt ba chỉ xiên. Mỡ nóng hổi, rắc thêm bột thì là và ớt bột thơm lừng lên, mùi thơm nồng tỏa ra, lập tức thu hút ánh mắt mọi người.
Cách này vừa giữ được thể diện vừa được ăn no bụng.
"Thế thì hay quá, anh ăn không nổi thì cứ để tôi ăn hết, tôi thích cực!"
Đặc biệt là sau khi mọi người đã ăn quá nhiều món sang chảnh, một phần đồ nướng này thật sự làm bùng lên nhiệt huyết của mọi người.
Thức ăn được nướng và ăn ngay tại chỗ, Lâm Chu đã nướng tất cả xiên thịt vừa chín 80% trong nhà bếp trước, đến lúc dọn món lên sẽ nướng chín toàn bộ. Sau đó, đồ nướng chín nóng hổi vừa thổi vừa ăn được bưng lên bàn.
Số lượng đồ nướng tùy theo số người ở mỗi bàn.
Đồ nướng được xiên que sẵn, thế này thật sự không có cách nào bày quầy bán hàng, một xiên chỉ đủ một miếng.
Xiên nướng còn bốc khói, mang theo hơi nóng này không phải món mà đồ ăn bình thường có thể so sánh.
"Đồ ăn trước đó, tôi vừa nếm hương vị đã biết không phải ông chủ Lâm làm, vẫn luôn chừa bụng chờ đồ nướng đây. Quả nhiên đã chờ được." Có khách mời thấy mọi người bắt đầu cầm xiên nướng lên.
Người nào ngồi xa đứng phắt dậy, mở màn tranh đoạt.
Tình huống đó không chỉ diễn ra ở một bàn, khách mời trên trăm bàn khác đều ra tay đánh nhau vì một phần đồ nướng. Rốt cuộc là vụ gì đây!
Các nhân viên phục vụ đứng cạnh đó, sững sờ nhìn cảnh tượng người người giành ăn.
Lúc huấn luyện đâu ai nói sẽ xảy ra tình huống này!
Nhất thời, nhóm nhân viên phục vụ đều hoảng hốt, không biết ngăn cản hay không xen vào thì tốt hơn.
Làm sao bây giờ?
Lúc quản lý để ý thấy tình huống này cũng hoảng loạn. Trong phút chốc, không ai ngờ tới sẽ xảy ra chuyện này.
Một đám ông chủ lớn ra tay đánh nhau vì một món nướng.
Cảnh tượng này thật sự quá ảo ma, đến mức khiến mọi người không kịp trở tay.
Một số khách mời bắt đầu rùm beng cả lên.
"Mau giao đồ nướng trên tay anh ra đây! Một mình anh lấy nhiều xiên như vậy, sao anh dám!"
"Có nhiều loại xiên thịt khác nhau, một mình anh lấy hết thịt ba chỉ là có ý gì?"
"Aaa, một người chỉ được lấy một xiên thịt mỗi loại, một mình anh lại lấy nhiều như thế!"
"Ai quy định chỉ có thể lấy một xiên, đặt ngay trước mặt tôi, tôi còn không thể ăn thêm mấy xiên à!"
"Nếu hôm nay anh không tin tà thì đừng hòng nhìn thấy mặt trời ngày mail"
Người nọ vừa dứt lời, hai người bên cạnh thấy đồ nướng trên bàn không đủ chia, nhanh chóng quay sang nhìn nhau. Một người đứng bên cạnh phụ trách áp chế anh chàng kia. Sau đó, người khác cạnh đó nhanh tay lẹ mắt giật hết xiên thịt trên tay anh ta, bỏ lại lên bàn rồi bắt đầu chia ra, công bằng tuyệt đối.
"Aaa, mấy người không nói đạo đức, ba người đánh một mình tôi."
Anh chàng kia thấy đồ nướng mình vừa lấy tới tay, còn chưa ăn đã mất trắng thì âm ầm sụp đổ. Dáng vẻ la hét của anh ta chẳng lễ phép chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận