Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 170: Khoan đã, chó sủa mà mẹ lại hỏi con á?

Chương 170: Khoan đã, chó sủa mà mẹ lại hỏi con á?Chương 170: Khoan đã, chó sủa mà mẹ lại hỏi con á?
Vị rất mới mẻ, khiến người khác đắm chìm.
Trong lúc nhất thời, ba phần gạch cua, khoai lát, tiêu xanh, không phần nào được giải nhất.
Trừ gà rán nguyên vị ra, nó không được lên bảng so sánh.
Thứ kia mà đóng gói kín mít lại để lâu thì hơi nóng có thể hình thành hơi nước làm vỏ ngoài của gà rán bị mềm đi, lúc ăn không tạo nên cảm giác xốp giòn ngon miệng được. Anh từng gọi món đó một lần lúc nó mới được bán, cũng không thích ăn cho lắm.
"Món gà rán tẩm tiêu xanh mới của ông chủ Lâm vĩnh viễn là thần!"
"Các anh em, thích ăn khẩu vị tê cay thì phải nhắm mắt nhào về tiêu xanh!"
Các khách hàng rất hưng phấn.
Loại gà rán mới luôn có thể mang đến cho mọi người niềm vui bất ngờ.
Nét mặt Cao Gia Chí lộ vẻ khiếp sợ nhìn mẹ mình: "Từ từ đã, chó sủa mà mẹ hỏi con á?"
Nhà họ Cao, Cao Gia Chí mua vị gạch cua, cha Cao mua vị tiêu xanh, còn mẹ Cao mua gà rán nguyên vị.
"Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu gâu -”
Sau đó Đại Bảo ôm chặt lan can ven đường, chết sống không muốn đi.
Cả nhà bọn họ mang theo ba phần gà rán với vị khác nhau, vui vẻ dẹp đường về nhà.
Mẹ Cao nắm dây xích chó một hồi lâu vẫn không thấy nó nhúc nhích, quay đầu lại nhìn Cao Gia Chí: "Nó đang nói gì thế?"
Cùng với đó sự tiếc thương không nỡ đối với ngày bán gà rán cuối cùng cũng phai đi rất nhiều, chỉ lo ăn gà rán khẩu vị mới thôi.
Sau đó Cao Gia Chí nghĩ đến bữa trước dắt Đại Bảo đến mua gà rán đều là ăn xong ở đây, sau đó còn gặm một đống xương gà của người khác sau khi ăn xong thì mới về nhà được.
Vẻ mặt Cao Gia Chí bi phẫn, tràn đây sự không hiểu.
Đây là mẹ ruột đúng không!
"Con có phải chó đâu, làm sao biết tiếng chó được!"
"Sao con lại cho chó ăn xương gà? Cái thứ kia giòn lắm đó, nhai nát thành miếng nhỏ sẽ tạo ra các góc vô cùng sắc bén, dễ dàng làm dạ dày tổn thương. Con là người nuôi chó đấy, chút thường thức ấy cũng không biết à?"
Cao Gia Chí nói ra phỏng đoán của mình.
Sau đó cậu nghênh đón ánh mắt khiển trách của cha mẹ.
Ngày hôm nay mới mua đã về rồi, chắc là nó không vui.
Cao Gia Chí: “...'
Cha Cao mẹ Cao còn chưa trải qua cảnh tượng tương tự bao giờ, nhất trí quyết định giả vờ như không nhận ra.
Khách hàng không cẩn thận làm rớt một miếng gà rán còn chưa kịp đau lòng đã thấy gà rán vào bụng chó rồi.
Đại Bảo thấy trên mặt đất cách đó không xa có một miếng gà rán khách hàng làm rớt, tức khắc nhảy vọt lên chạy thẳng đến trước mặt người nọ, ngậm gà rán vào miệng mình, không phải bàn về tốc độ luôn.
"Nó thấy người ta ăn gà rán liền đi đến trước mặt giả vờ đáng yêu xin xương gà để ăn, có kéo cũng không chịu đi, giống như bây giờ này."
Khách hàng và ba người nhà họ Cao cách đó không xa đưa mắt nhìn nhau.
"Con biết thì có tác dụng gì, nó thấy xương gà còn thân thiết hơn thấy con nữa, chết sống không muốn đi. Con có dẫn nó đi xem bác sĩ rồi, ngoài việc hơi táo bón ra thì còn lại đều ổn. Chắc vì gà chiên rất mềm, nhai đủ nát nên ăn vào không bị sao hết."
"Con trai, con mang Đại Bảo về đi."
Cao Gia Chí: ”...'
Mất mặt ghê, thực sự là xấu hổ đến mức muốn đăng xuất khỏi trái đất luôn rồi đây này!
Cao Gia Chí tuyệt vọng xoa mặt, đi đến trước khách hàng bị kinh sợ nói lời xin lỗi người ta.
"Ngại quá, Đại Bảo nhà tôi đã dọa anh rồi, để tôi trả lại cho anh miếng gà rán đó được không?"
Khách hàng đứng hình lấy lại tinh thần và lắc đầu.
"Không cần, không cần. Nó vốn bị rơi rồi mà, husky không chê, để nó ăn còn đỡ lãng phí, rất tốt."
Khách hàng cúi đầu nhìn husky vẻ mặt yêu thích, phản ứng kịp thì chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Con chó này vừa nhìn là biết cũng rất thích ăn gà rán của ông chủ Lâm nè.
Rất biết hàng.
"Không sao đâu, không cần để ở trong lòng."
Khách hàng cười xoa xoa đầu Đại Bảo, sau đó chào hỏi rời đi.
"Làm cha mày mất mặt ghê, làm mày thiếu ăn hay sao mà thèm như thế hả, tao mua rất nhiều, chúng ta về nhà ăn đi"
Hôm nay cậu kéo cả cha mẹ đi cùng để xếp hàng cơ mà, có thể chờ tới bây giờ đã không dễ dàng.
Sao có thể dẫn cha mẹ theo cùng chờ đến lúc ông chủ Lâm thu quán về nhà được.
Đến lúc đó không phải là chuyện chó bị đánh đâu, mà là cậu cũng phải chịu đòn.
Đại Bảo bị giáo dục nức nở lên tiếng, có vẻ hết sức đáng thương.
Cao Gia Chí thở dài, hết cách rồi, đành ngồi xổm xuống thì thầm mấy câu bên tai nó, sau đó Đại Bảo ngoan ngoãn đi theo Cao Gia Chí về nhà.
Không biết từ lúc nào, thấy Lâm Chu bán xong phần gà rán cuối cùng và bắt đầu dẹp quầy, mọi người mới phản ứng lại là ngày mai không còn được ăn nữa.
Các khách hàng còn chưa đi nhìn Lâm Chu thu dọn quầy hàng xong, trong mắt tất cả đều là sự không muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận