Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 476: Giày của tôi, ai giãm chân tôi đấy hải! (1)

Chương 476: Giày của tôi, ai giãm chân tôi đấy hải! (1)Chương 476: Giày của tôi, ai giãm chân tôi đấy hải! (1)
"Đúng đó, cẩn thận con chó này ngửi được mùi của anh, đuổi theo cắn anh đấy."
Những khách hàng vốn ngồi ở trên xe đã ăn xong trứng trà, thấy nhiều người liền lục tục xuống xe, nhường vị trí lại, dù sao bọn họ đã ăn rồi, mỗi người giới hạn số lượng, ông chủ Lâm cũng sẽ không bán cho bọn họ nhiều trứng trà hơn.
Chen chúc trên chiếc xe này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đương nhiên, trước khi rời đi có vài chuyện quan trọng vẫn phải hỏi cho rõ ràng.
"Ông chủ Lâm, vậy hôm nay cậu còn bày quầy bán hàng không?"
Lâm Chu vừa đóng gói trứng trà cho các khách hàng đang xếp hàng vừa gật đầu trả lời: "Tôi bán vào 5,6 giờ tối."
"Vậy chúng tôi mua vào buổi sáng rồi thì có thể đến mua nữa không?"
"Có thể chứ! Trứng trà nhiều lắm! Mọi người đừng lo, đủ ăn mà."
Lần này, Đại Bảo né tránh tất cả mọi người, dẫn đầu chạy đến địa điểm. Không ai kéo nó lại, thế là nó nhảy phắt lên xe.
"Ây da má ơi, chó ở đâu ra đây!"
Trong thành phố, các khách hàng thường có những quy định như vậy.
"Chó có thể lên xe không?"
"Là Đại Bảo đúng không? Mũi chó của Đại Bảo thính lắm nha, mỗi lần dù xa cách mấy cũng có thể đánh hơi tìm đến được."
Nhưng ở nông thôn như nơi này thì không nói chắc được.
Lúc mọi người đang nói chuyện, Đại Bảo đã chạy vọt đến nằm sấp trước mặt Lâm Chu, khiến đội ngũ xếp hàng giật nảy mình.
Bác tài ăn hai miếng đã hết một quả trứng trà, sau đó nâng tách trà đẹp đẽ lên uống một ngụm.
"Không sao, không sao. Nông thôn đâu có mấy quy định này. Trên xe có gà, vịt, ngỗng, đủ thứ, chỉ cần nó không cắn người là được."
Wow má ơi, thơm quá xá.
Bác tài cạnh đó đang ăn trứng trà trong lúc chờ mọi người, xua tay nói:
Cao Gia Chí lên cùng lúc thở hồng hộc, nói ngắt quãng.
Mọi người xếp hàng mua trứng trà góp phần bớt việc cho anh trai thu tiền, dễ dàng tuần tự thu từng người.
"Đại Bảo... Không cắn người... Nó rất ngoan..."
Anh trai thu tiên vé lần lượt thu tiền nhóm khách hàng mới lên xe này.
Chỉ thấy cậu ta nắm cửa xe, một câu nói hết cả buổi, trông cứ như sắp ngất đến nơi. Nhưng như thế lại làm đội ngũ khách đang xếp hàng vô cùng vui vẻ.
Anh ta không ngờ trong số mấy người này vậy mà không một ai nghĩ đến việc thuê xe điện.
Người không biết còn tưởng đã có chuyện gì xảy ra.
Vài khách hàng đến sau còn thảm hơn Cao Gia Chí, vừa đi đến đã nắm lấy cửa xe, ngã ngồi xuống đất.
Không cần phải làm gì, chỉ chờ ở trạm dừng, trên xe buýt đang chạy đến có ông chủ Lâm mang theo trứng trà chờ sẵn bọn họ.
Chỉ có anh trai chạy xe điện thản nhiên như không, đỗ xe lại rồi bước lên xe xếp hàng.
Có nhóm Cao Gia Chí để so sánh mới thấy rõ bọn họ may mắn nhường nào.
Hiện tại, anh ta nhìn thấy cảnh này, cầm lòng không đặng lên tiếng đề xuất.
"Tôi không nhớ tên đường, nhưng trong lúc đi tìm ông chủ Lâm, tôi có đi ngang một cái chợ. Cạnh chợ có cửa hàng xe cũ, trước cửa tiệm bày rất nhiều xe điện, mọi người có thể thuê xe ở đó."
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của nhóm khách hàng, Tiểu Ngô cho địa chỉ cụ thể.
Đây toàn là khách hàng của ông chủ. Hơn nữa, có họ đến cũng là chuyện tốt với trấn Lâm Thủy.
Nhờ nhiều người ngồi xe nên số lượng xe buýt trong hai ngày nay đã tăng lên.
Ngoài ra, nhiều người đến đây chắc chắn sẽ cần chỗ dừng chân, ăn uống, dạo chơi, ... nhờ đó cũng mang đến lợi ích cho trấn nhỏ.
Thế nên, Tiểu Ngô cực kỳ nhiệt tình giới thiệu cho các khách hàng này biết trên trấn có nơi cho thuê xe. ...
Lâm Chu chạy tận mấy trạm dừng, bán hết hơn 200 quả trứng trà.
Hoàn thành hơn phân nửa nhiệm vụ tuần này.
Đến 5,6 giờ còn phải bán thêm hai thùng trứng trà nữa.
Có lẽ ngày mai sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Chu lái xe ba bánh về với vẻ mặt thoải mái.
Thuận tiện đến đón Phan Nguyên đã câu cá suốt đêm cùng về nhà.
Người này thật sự quá si mê câu cá, vậy mà có thể câu cả một đêm.
"Anh xem, tôi câu được toàn là cá lớn này, hơn mười con, mấy con cá nhỏ tôi đều không lấy. Anh thích ăn cá không? Tặng anh hết."
Phan Nguyên xách theo mười mấy con cá lớn, buộc vào nhau treo trên người. Sau khi thấy Lâm Chu thì đắc ý xoay một vòng để khoe.
Lâm Chu:...
Từ khi quen biết Phan Nguyên, Lâm Chu thường nhận được đủ loại cá do đối phương gửi tặng.
Hiện giờ, mỗi lần nhìn thấy cá, cậu lại nhức cả đầu.
"Tôi ăn không hết, nuôi trước đi."
Lâm Chu thở dài, thu dọn phòng cho Phan Nguyên ngủ, sợ anh ta đột tử.
Sau đó, cậu thấy nơi ở của mình không có chỗ nuôi cá nên làm thịt sạch sẽ.
Cách tốt nhất để giải quyết đống cá này là làm thành cá kho cơm rượu hoặc cá xông khói.
Cá đã qua xử lý thế này sẽ mất nước đáng kể, nhờ vậy sẽ bảo quản được lâu, ăn không hết còn có thể tặng người ta, đúng là cách giải quyết cá tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận