Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 837. Ông chủ, trước khi anh không bị hun đen vẫn khá trẻ tuổi đó! (2)



Chương 837. Ông chủ, trước khi anh không bị hun đen vẫn khá trẻ tuổi đó! (2)




Nhìn ông chủ lấy ra giấy ghi chú trong tạp dề, mọi người đã biết phải lấy số rồi, nhất thời vực dậy tinh thần.
"Lấy hai con."
Lâm Chu gật đầu, ở trên giấy ghi chú viết viết chữ số 1 hai con rồi đưa qua.
Sau đó người tiếp theo.
Nhìn đội ngũ di chuyển từng chút về phía trước, Hướng Thiện kích động gửi tin nhắn trong nhóm lớp, nói bắt đầu lấy số.
Hỏi tiến trình của mọi người thế nào rồi.
"Chớ quấy rầy, tôi sắp lên máy bay rồi, mua khoang hạng nhất, tiền mừng tuổi tồn bao nhiêu năm đều lấy ra."
"Cừ thật, tiền cưới vợ mà tôi để dành cũng lấy ra rồi."
"Cần gì bạn gái, tôi cần gà ăn mày là được."
"May mà được nghỉ đông, bằng không thật đúng là không có nhiều thời gian đuổi tới như vậy."
"Hướng Thiện, lát nữa cậu xem thử nhiều nhất mua được mấy con, buổi tối tôi sẽ đến, lấy giúp tôi một con."
"..."
Tin nhắn trong nhóm bay tán loạn.
Hướng Thiện vừa chú ý đội ngũ di chuyển, vừa trả lời.
Đến lượt cậu ta, cậu nháy mắt với Lâm Chu, làm bộ như không quen mở miệng: "Ông chủ, nhiều nhất có thể mua được mấy con vậy?"
Lâm Chu nhìn người xếp hàng phía sau, lặng lẽ giơ hai ngón tay.
Nháy mắt Hướng Thiện đã hiểu.
Lần này có ba mẹ tài trợ, cậu rất hào phóng, vung tay lấy hai con!
Lâm Chu viết số xong cho cậu ta liền nhìn thấy cậu ta dựng lều trại ở đất trống bên cạnh quầy hàng.
Hành động quen thuộc này.
Lâm Chu nhìn đến khóe mắt co giật.
Má nó thật quen thuộc!!
Đợi sau khi mấy khách hàng xếp hàng lấy số xong, gà ăn mày của Lâm Chu đã dự định đến nhóm thứ ba.
Mấy khách hàng lấy được số, người thì bận rộn, người thì dạo chơi.
Người ở lại trước quầy hàng của Lâm Chu chờ cũng không nhiều.
Rảnh rỗi thì lấy điện thoại ra bắt đầu lười biếng.
Tuần này bày quầy hàng chỉ có lúc khách hàng xếp hàng bốc số và gà ăn mày ra lò là bận rộn.
Hai tiếng nướng gà ăn mày thì không bận.
Đảo mắt nhiệm vụ còn lại hai ngày cuối cùng.
Cho dù không biết chủ quán gà ăn mày là ông chủ Lâm, khi người ăn được gà ăn mày càng ngày càng nhiều.
Cũng có khách hàng ruột phát hiện một tia khác thường.
Nhóm khách hàng quầy bánh bao của ông chủ Lâm.
Một đám khách hàng ruột Giang Đông tụ tập lại, trải qua thời gian dài phát triển như vậy, dĩ nhiên đã trở thành nhóm ăn hàng.
Ngày tháng không có ông chủ Lâm, miệng mọi người được nuôi đến kén ăn, đều tự giác tìm kiếm món ngon.
Hiện tại gà ăn mày của Cáp Nhĩ Tân rất nổi.
Người trong nhóm đang thảo luận chủ đề này.
"Sao tôi cảm giác quầy hàng này rất giống ông chủ Lâm ta?"
"Các anh chụp ảnh màn hình của video đi, đầu trong ảnh bị cản mất, xem thân hình có phải rất giống ông chủ Lâm không?"
Cao Gia Chí nói xong còn gửi ảnh mà cậu ta edit xong vào trong nhóm.
Chỉ thấy video gà ăn mày hot nhất vẫn là thời điểm ngày đầu tiên Lâm Chu bày quầy hàng.
Không chút chuẩn bị bị hun ngăm đen, video tràn đầy hiệu quả.
Video sau này truyền ra, cũng không có góc quay nào khác.
Tất cả đều là video mọi người tổ chức thành đoàn thể đập gà ăn mày.
Ảnh chụp mà Cao Gia Chí gửi chính là tấm ảnh đó.
Vốn tất cả điểm chú ý lúc mọi người xem được video đều tập trung trên khuôn mặt ngăm đen của ông chủ.
Hiện tại che mất đầu. Bạn đoán thế nào, khí chất cả người lập tức khác hẳn.
"Đìu mé! Cậu đừng nói, cậu thật đúng là đừng nói!"
Tất cả mọi người vốn không nghĩ theo hướng đó, hiện tại bị Cao Gia Chí làm như vậy, thật sự lập tức phản ứng lại.
Nếu nói trên mạng ai quen thuộc với ông chủ Lâm nhất, vẫn là nhóm người của bọn họ.
Đó đã sớm hình thành thói quen rồi.
Không nhìn mặt, không nhìn cách ăn mặc, chỉ dựa vào khí chất cũng có thể nhận ra Lâm Chu.
"Suy nghĩ cẩn thận thật đúng là giống chuyện mà ông chủ Lâm có khả năng làm ra."
"Muốn đi xem thử không?"
"Đã lâu không có tin tức của ông chủ Lâm, tôi cảm giác tính khả năng này rất lớn."
"Có ai rảnh đi xem không?"
"80% là ông chủ Lâm! Vừa rồi tôi lướt lại bình luận video gà ăn mày Cáp Nhĩ Tân, phía dưới người từng ăn gà ăn mày đều nói ngon, không có bình luận kém, cho nên rất có khả năng là ông chủ Lâm."
"Lần trước đại gia bao máy bay tìm ông chủ Lâm đâu? Tôi xem xong vé trở lại rồi đây, không mua được vé."
"Nếu thật sự xác định là ông chủ Lâm, vậy tôi liên hệ người, quản lý thống kê thành viên trong nhóm muốn đi." Làm chủ nhóm, Phương Tuấn nắm giữ tài nguyên sắp xếp bao máy bay vẫn là chuyện vô cùng đơn giản.
Trong nhóm không ít người có tiền.
Vì ăn món ngon ông chủ Lâm làm, đều không ngại tiêu tiền.
Cho nên vào một ngày cuối cùng, lúc Lâm Chu đối mặt với đội ngũ xếp hàng có một không hai, trước giờ cậu luôn bình tĩnh cũng không duy trì nổi.
"Không phải chứ, sao hôm nay nhiều người thế?"
Trước khi Lâm Chu đến bày quầy, người xếp hàng càng ngày càng nhiều, xe tuần tra trên đường đã chuyên môn ngừng ở bên cạnh đội ngũ. Hết chương 837.



Bạn cần đăng nhập để bình luận