Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 84: Ai về nhà nấy tự tìm mẹ mình (2)

Chương 84: Ai về nhà nấy tự tìm mẹ mình (2)Chương 84: Ai về nhà nấy tự tìm mẹ mình (2)
"OKI Tớ tán thành."
"Được rồi, cứ quyết định vậy đi."...
Lúc Lâm Chu thức dậy đã là tám giờ.
Tại sao cậu ngủ lâu như vậy? Hết cách rồi, tuần mới đã đến, cậu phải điều chỉnh lại lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của mình.
Một ngày bán năm trăm xâu kẹo hồ lô không hề đơn giản. Chỉ sợ cậu phải bán từ sáng đến tối mới được.
"Haiz..."
Lâm Chu vừa mở mắt, còn chưa rời giường đã thở dài trước.
Giây tiếp theo, cậu bất ngờ bật nhảy khỏi giường.
Đây là cách làm kẹo hồ lô phức tạp hơn một chút.
Hơn nữa, cậu cần tìm hiểu kẹo hồ lô có bán chạy không, ở nơi nào có đông người qua lại.
Theo công thức do hệ thống cung cấp, có rất nhiều cách làm kẹo hồ lô. Một là cách làm kinh điển: Loại bỏ hạt của quả táo gai rồi xâu vào xiên gỗ, bọc đường và rắc vừng trắng bên ngoài cho đẹp mắt.
Nghĩ đến đây, Lâm Chu rời giường xong lại thở dài.
Chỉ riêng công tác chuẩn bị năm trăm xâu kẹo hồ lô đã phải bận bịu cả buổi.
Cách khác là cắt đôi quả táo gai, bỏ hạt hoặc ép dẹp, xâu mấy quả vào một xiên, phủ một lớp bột đậu mỏng bên ngoài. Sau đó lại phủ thêm một lớp nhân hạt dưa trên lớp bột đậu và bọc đường. Nhìn từ xa, ba màu đỏ, đen, trắng giao nhau, trông vô cùng hấp dẫn.
Không có thời gian để lãng phí nên cậu phải nhanh đi tới chợ mua nguyên liệu về nấu.
Nếu cậu đã quyết định nhận nhiệm vụ thì phải nỗ lực hoàn thành.
Có cả kẹo hồ lô làm từ táo, cam và các loại trái cây khác.
Lâm Chu quyết định mua thêm nguyên liệu về làm thử nhiều loại. Làm một ít kẹo hồ lô hình hoa (kết hợp nhiều trái cây trên một xâu), chắc chắn có thể thu hút các nữ sinh và trẻ em.
Ngoài ra, cắt đôi quả táo gai, bỏ hạt, kẹp hạt óc chó vào giữa, lại bọc đường sẽ giúp ăn vào không bị chua.
Nếu có thể trắng trẻo hơn thì ai muốn đen đúa bao giờ?
Không biết có phải do dịch cải tạo gen có hiệu quả hay không mà nước da của cậu có vẻ trắng hơn một chút.
Mùa hè thế này, ngày nào cậu cũng phải chạy ra ngoài bày quán, chắc chắn sẽ bị rám nắng.
Sau khi chuẩn bị đồ để ra ngoài xong, Lâm Chu liếc nhìn mình trong gương.
Lâm Chu tự luyến sờ mặt mình, cảm thấy làn da đã trở nên mịn màng hơn.
Mọi người rất tò mò khi thấy Lâm Chu muốn mua nhiều táo gai như vậy.
Bởi vì vị của nó thật sự rất chua, hiếm có người mua về ăn như trái cây bình thường.
Ngoại trừ mua chúng về làm kẹo hồ lô hoặc táo gai khô, bình thường rất ít người mua nhiều như vậy.
Lúc đến chợ thức ăn, Lâm Chu đi thẳng tới từng sạp trái cây, càn quét sạch quả táo gai từ các sạp hàng.
Các sạp bán trái cây cũng không có nhiều hàng.
Ô kê la phết, phần thưởng của hệ thống đúng...
"Chàng trai trẻ, cậu mua nhiều quả táo gai vậy làm gì thế? Loại quả này ăn nhiều sẽ ê răng, đau dạ dày đấy."
"Để làm kẹo hồ lô ạ."
Lâm Chu nhìn vẻ mặt vừa nhắc tới táo gai đã ê cả răng của ông chú bán trái cây, buồn cười nói. Ông chú này đáng yêu ghê.
Người tốt nhà ai lại ăn táo gai như trái cây chứ! Này có khác gì ăn chanh đâu?
"Kẹo hồ lô thì được đấy, già trẻ đều thích, ngon tuyệt."
Ông chú bày ra vẻ mặt không ăn nổi quả táo gai nhưng kẹo hồ lô thì được, tươi cười nhìn Lâm Chu.
"Chú ơi, lấy cho cháu một ít nho xanh, nho tím, còn có mười hộp việt quất và cả táo, dâu tây, dưa lưới, quýt, chuối tiêu, đào, kiwi, lê, cà chua, táo đen... luôn nhé ạ.”
Mua trái cây xong, Lâm Chu lại đi thẳng tới khu trái cây khô.
Đến lúc mua xiên gỗ, cậu nhìn một đống xiên gỗ dài ngắn không đồng đều chất thành bao thì rơi vào trầm tư.
Hừm... có lẽ nào một ngày bán năm trăm xâu hồ lô, mỗi xâu gồm tám đến mười quả táo gai quá khó rồi không?
Nếu đổi thành xiên ngắn, một xâu chỉ xiên hai quả táo gai thì phần nhỏ như vậy vẫn được tính là một xâu!
Ánh mắt Lâm Chu càng lúc càng sáng rỡ khi nhìn xiên nhỏ cỡ 10, cậu hận không thể ngửa mặt lên trời cười lớn để bày tỏ tâm trạng lúc này.
Ha ha ha ha hai
Trời không tuyệt đường người mài!
Quả nhiên, hệ thống sẽ không đưa ra nhiệm vụ không làm được.
Nếu cậu không rẽ vào được bước ngoặt này mà bán loại kẹo hồ lô phổ biến trên thị trường, thế thì đúng là cả ngày có mệt gần chết cũng không bán hết.
Nhưng hồ lô cũng có xâu dài, xâu ngắn!
Nhiệm vụ của hệ thống cũng không quy định một xâu kẹo hồ lô xiên mấy quả.
"Hê hê-”
Ông chủ cửa hàng tạp hóa thấy Lâm Chu nhìn xiên gỗ cười ngây ngô, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ.
Cậu nhóc này không phải thằng ngốc đấy chứ?
"Quý khách, cậu muốn mua xiên gỗ à?"
"Đúng thế, cháu cần mua rất nhiều xiên gỗ, chỗ chú có bao nhiêu ạ?"
Lâm Chu nghe ông chủ hỏi lập tức ngẩng đầu phấn khích nói.
“Tôi có năm thùng..."
Ông chủ không hiểu nhưng có tiền mà không kiếm chính là đồ ngu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận