Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 765. Đại ca, sau này anh chính là anh trai ruột của em (2)



Chương 765. Đại ca, sau này anh chính là anh trai ruột của em (2)




Bọn họ ăn bánh mè chưa đã, sao có thể đi được.
Nhưng thật sự không có gì để chơi trong trấn nhỏ, cho nên bọn họ chỉ đi dạo xung quanh.
Đang đi dạo, thì bọn họ gặp Tô Hưởng đang nhặt phế liệu.
Dựa vào kinh nghiệm nhặt phế liệu nhiều năm của Tô Hưởng, đi theo sau đám người này, thì chắc chắn sẽ nhặt được nhiều phế liệu.
Nhìn xem, bọn họ ai cũng trắng trẻo mịn màng, ăn mặc đẹp đẽ, chắc chắn là dân thành phố.
Người nào đều đang cầm chai nước trong tay đó.
Tuy chưa uống hết.
Nhưng chỉ cần đi theo bọn họ, chắc chắn có thể lấy được mấy chai nhựa.
Tô Hưởng kéo túi da rắn, giữ khoảng cách không xa, cậu nhóc đi theo đám khách ruột này.
Nhóm Dương Nhược Ly không hề hay biết, bọn họ còn đang nói chuyện tối nay ăn ở đâu?
“Thị trấn nhỏ này thật sự không có món gì để ăn, nhớ bánh mè của ông chủ Lâm quá.”
“Có một quán mì cũng được, hay chúng ta đi ăn mì?”
“Tôi chỉ muốn ăn bánh mè của ông chủ Lâm thôi!”
“Cũng không biết ông chủ Lâm tìm được chỗ này như thế nào.”
Dương Nhược Ly nói xong rồi uống hết nước, chai nước hết rồi, anh cứ tùy ý vung vẩy trong tay.
Đợi đến khi gặp thùng rác sẽ ném vào.
Tô Hưởng nhìn chai nước trong tay anh ta, cậu nhóc theo sát hơn.
Sau khi đi được một đoạn, cậu nhóc thấy Dương Nhược Ly vứt chai nước, thì lập tức nhảy ra từ phía sau, dùng kẹp gắp cái chai vừa được ném vào thùng rác ra, rồi cho vào túi da rắn.
Dương Nhược Ly: !!!
Cả nhóm đều giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Tô Hưởng.
Sau đó nhìn thấy là một đứa nhỏ đang nhặt phế liệu, bọn họ hiểu ra.
Nhìn lượng nước còn lại trong chai, bọn họ đều uống hết rồi đưa chai cho đứa trẻ.
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Tô Hưởng nhìn thấy mình thu hoạch được nhiều chai như vậy cùng một lúc, cậu nhóc vui vẻ cảm ơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập niềm vui.
Dương Nhược Ly nhìn vào đứa trẻ đến gần, anh ngửi thấy một mùi hương khác biệt.
“Thơm quá đi, hơi giống mùi bánh mè của ông chủ Lâm.”
Các khách hàng bên cạnh nhìn anh như nhìn kẻ ngốc.
“Có phải anh đói rồi không, hay là thèm bánh mè của ông chủ Lâm đến phát điên rồi?”
Dương Nhược Ly: ...
“Có thật mà.”
Dương Nhược Ly không tin, anh đến gần bên cạnh cậu nhóc rồi ngửi, tò mò nhìn đứa trẻ nhặt phế liệu này.
“Nhóc này, em ăn bánh mè rồi à?”
Tô Hưởng nghe thấy lời của anh, cậu nhóc cũng giơ tay áo mình lên rồi ngửi thật kỹ. 
“Em không ăn, nhưng em đã mua bánh mè.”
Nghĩ đến chuyện mình bán nhiều phế liệu như vậy được 5 đồng, cuối cùng vẫn không được ăn bánh mè, thì cậu nhóc thấy khó chịu.
Hôm nay thế nào cũng phải nhặt thêm nhiều phế liệu!
Không phải chứ! Nhiều thằng đệ như vậy, sắp nuôi không nổi rồi.
Tô Hưởng chỉ nghĩ thôi đã thấy nhức nhức cái đầu.
Nhưng làm đại ca, sao cậu nhóc có thể nói không được! Cùng lắm thì không chơi game nữa, dành thời gian rảnh ra đi nhặt ve chai!
Dương Nhược Ly nghe đứa nhỏ nói, hai mắt lập tức sáng rỡ.
“Bởi tôi nói đây chắc chắn là mùi vị bánh mè của ông chủ Lâm mà!”
Ăn xong mấy ngày, nếu anh không nhớ nổi mùi vị bánh mè của ông chủ Lâm, vậy thì ăn cũng như không!
Mọi người ngạc nhiên nhìn Dương Nhược Ly, lại nhìn sang đứa nhỏ một lát, sau đó bật ngón cái lên với anh.
“Người anh em, trâu bò!”
Dương Nhược Ly nhìn về phía đứa nhỏ, ánh mắt đầy tìm tòi dò hỏi.
“Nhóc này, em có thể nói bọn anh biết em mua bánh mè ở đâu không? Có phải người bán bánh mè là một anh trai không?”
Dù bình thường Tô Hưởng là đại ca, nhưng bị một nhóm người lớn nhiệt tình nhìn chằm chằm thế này vẫn thấy hơi sợ hãi.
Mấy người lớn này trông không bình thường tí nào!
Dương Nhược Ly nhìn đứa nhỏ cúi đầu không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm túi da rắn nhặt ve chai.
Anh lấy tiền ra khỏi ví.
Hiện nay, mọi người đều thích thanh toán trực tuyến, không còn nhiều người dùng ví tiền. Anh mở siêu thị, ít nhiều gì cũng sẽ có người mua đồ bằng tiền mặt, cần thối tiền nên anh đã quen mang theo ví tiền.
Vừa nhìn có thể nhận thấy gia đình đứa nhỏ này không giàu có, quần áo trên người không đến mức rách nát nhưng cũng không gọn gàng là bao. Lúc này, cậu nhóc còn đang nhặt ve chai, nhìn cậu nhóc làm anh liên tưởng đến rất nhiều đứa nhỏ nhà nghèo còn bé xíu đã biết lo liệu việc nhà.
Dương Nhược Ly rút thẳng tờ 500 tệ ra đưa đến trước mặt đứa nhỏ.
“Nhóc con, em nói bọn anh biết chỗ bán bánh mè, tiền này xem như thù lao nhé!”
Tô Hưởng thường xuyên nhặt ve chai nên đã sớm nhận biết tiền.
Chỉ là cậu nhóc chưa bao giờ trông thấy nhiều tiền như vậy, thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
Đứa nhỏ nhìn một đám trai tráng lớn tướng cũng sợ đến không dám nói chuyện.
Diệp Phồn đẩy tốp đàn ông vừa nghe đến bánh mè đã cực kỳ kích động ra, dịu dàng ngồi xổm xuống an ủi đứa nhỏ. Hết chương 765.



Bạn cần đăng nhập để bình luận