Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 789. Không phải chứ! Mọi người không cần cà phê nữa à? (2)



Chương 789. Không phải chứ! Mọi người không cần cà phê nữa à? (2)




Ông chú đầu hàng cũng ngẩng đầu vểnh tai lắng nghe.
Người ở độ tuổi trung niên như ông cũng biết bắt trend, không ngờ đến xếp hàng chờ ông chủ Lâm bày quầy bán hàng còn thú vị như vậy.
Đợi đến khi Lâm Chu tới bày quầy bán hàng vào khoảng thời gian tương tự hôm qua.
Cậu vừa lái xe ba bánh đến ngã tư, còn chưa quẹo vào đã thấy nhóm khách xếp thành hàng dài.
Lâm Chu:...
Quả là cảnh tượng quen thuộc, cậu cảm thấy mình đã chứng kiến rất nhiều lần.
“Ông chủ Lâm tới rồi!”
Nhóm khách hàng chờ cả buổi, nhìn thấy Lâm Chu đều trở nên hăng hái.
Tất cả ánh mắt cháy bỏng đều đổ dồn lên người cậu
Làm Lâm Chu thấy hơi mất tự nhiên.
Nhưng mọi người đang chờ cậu nên Lâm Chu vẫn lái xe ba bánh vào ngõ nhỏ.
“Má ơi, đúng là ông chủ Lâm kìa! Diêu Siêu, tao đã bao lâu không gặp ông chủ Lâm rồi?”
Tạ Hoành đứng trước Diêu Siêu. Sau khi thấy Lâm Chu, cậu ta kích động quá độ, hai tay nắm chặt vai Diêu Siêu, vừa lắc vừa hô toáng lên.
Diêu Siêu:...
“Không phải chứ anh hai! Mày kích động thì kích động nhưng mà lắc tao làm gì.”
Tối qua, Diêu Siêu thức đêm đặt đơn ảo, sáng sớm lại lên xe về trường cùng mọi người, sau đó còn say xe.
Lúc về tới trường cũng không chú ý nghỉ ngơi, vội vàng theo đại đội đến quán cà phê chờ ông chủ Lâm.
Lúc này, cậu ta bị Tạ Hoành lắc lư hai cái, cảm thấy mình sắp đột tử tới nơi.
“À phải rồi ha, mày còn đang choáng.”
“Không sao đâu. Lát nữa mày ăn cơm chân giò kho do ông chủ Lâm làm sẽ sống lại ngay thôi.”
Diêu Siêu gật mạnh đầu.
Nếu không vì bát cơm chân giò kho này, có lẽ cậu ta đã sớm không cầm cự được mà ngủ mất đất rồi.
Chân giò, cơm, rau củ... đều được chuẩn bị sẵn từ sớm.
Lâm Chu bày quầy bán chỉ cần đỗ xe, dọn đồ ra một chút là có thể bán luôn.
“Có thể gọi món rồi! Một phần cơm chân giò kho, chú muốn thêm đồ ăn gì không?”
Lâm Chu xới cơm xong thì hỏi ông chú đứng đầu hàng.
Ông chú đối diện Lâm Chu hơi ngại ngùng đáp: “Ông chủ Lâm, chú có thể mua hai phần không? Chú ăn nhiều lắm.”
Lâm Chu nhìn dáng người phổng phao của đối phương, thầm nghĩ có lẽ lời đối phương nói là thật.
Nhưng lại nhìn những người xếp hàng đằng sau, cậu cảm thấy chưa chắc đã đủ phần, bèn lựa chọn phương án điều hoà.
“Cháu cho chú thêm nhiều cơm được không ạ?”
Nghe Lâm Chu nói vậy, ông chú vui vẻ gật đầu.
“Được chứ được chứ, chú có thể gọi kết hợp thêm món khác không?”
“Được ạ.”
Lâm Chu xới cơm xong rồi vớt chân giò.
Chân giò đỏ hồng, lớp da căng mọng, được đặt lên thớt gỗ mà còn lắc lư hai lần, sau đó xụi lơ trong tích tắc, đủ để thấy nó mềm mại tới cỡ nào. Đúng là làm rung động lòng người.
Ông chú nuốt nước miếng.
Má ơi! Sao có thể kho chân giò đến bóng loáng thế này! Trong hơi nóng tràn ngập mùi thơm cứ thế ập vào mặt mọi người.
Kích thích cảm giác thèm ăn của người ta đến sôi trào, trong bụng liên tiếp vang lên tiếng ọt ọt.
Mọi người vì bát cơm chân giò kho này mà có người thậm chí còn không ăn trưa. Bây giờ ngửi thấy mùi thơm thì bỗng chốc đói meo.
Lâm Chu cầm dao phay cắt cạch cạch cạch, không cần quá cẩn thận vẫn cắt cực kỳ gọn rồi đặt thịt lên trên cơm. Sau đó lại cắt thêm chả bì và cải thìa.
Cuối cùng là bước thêm đồ ăn vào.
“Chú muốn ăn gì? Có cả khuỷu giò và móng heo.”
“Chú muốn hết được không?”
Ông chú vừa dứt lời, Lâm Chu còn chưa kịp mở miệng.
Nhóm sinh viên phía sau đã mất bình tĩnh trước.
Mọi người gian khổ chạy đến đây chính là vì chân giò heo này. Phía sau còn nhiều người như vậy, nếu ai cũng ăn thêm thì người ở đằng sau chắc chắn không có phần. Thế nên không được!
Lúc đầu, bọn họ đều xếp hàng trước ông chú, chỉ là trời lạnh nên họ không chờ bên ngoài.
Để ông chú giành mất vị trí đầu hàng thì cũng thôi, bây giờ ông chú còn muốn thêm đủ món.
Nếu là người khác, mọi người còn có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng cơm chân giò kho của ông chủ Lâm thì thật sự không được.
Chính là cảm giác chỉ cần ăn ít một miếng thì đêm sẽ không ngủ được.
Vậy nên họ vừa nghe câu này lập tức ngứa ngáy khắp người.
Mọi ánh mắt trách móc đều bắn về phía ông chú.
“Ông chú này, bọn cháu đông người như vậy còn chưa ăn được đấy!”
“Chứ gì nữa! Dù khuỷu giò và móng heo nhiều cách mấy cũng không biết có đủ cho mỗi người trong nhóm tụi cháu ăn không.”
Lâm Chu bất đắc dĩ lắc đầu.
Đó là lý do tại sao mỗi lần thấy nhiều người cậu sẽ giới hạn lượng mua. Cậu biết tâm lý của nhóm khách hàng, ai cũng nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong nồi của cậu như nhắm con mồi.
Ai ăn nhiều thêm một miếng đều hệt như lấy mạng bọn họ.
Dần dà, Lâm Chu tự học thành tài, trở thành Đoan Thủy đại sư*.
*端水大师 - Đoan Thủy đại sư: ý chỉ người công bằng, thái độ đối xử với mọi người như nhau. Hết chương 789.



Bạn cần đăng nhập để bình luận