Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 746: Bây giờ thành lập tổ chức luôn à? (2)

Chương 746: Bây giờ thành lập tổ chức luôn à? (2)Chương 746: Bây giờ thành lập tổ chức luôn à? (2)
"Phan Nguyên, anh cố cầm cự một lát, tôi đưa anh đến bệnh viện hậu môn trực tràng ngay đây. Yên tâm đi, không sao đâu, người địa phương nói bác sĩ hậu môn trực tràng ở đó rất giàu kinh nghiệm!"
Lâm Chu vừa lái xe vừa nhìn qua kính chiếu hậu, xem phản ứng của Phan Nguyên, thấy anh ta ôm bụng đau đến mặt mày tái mét thì vô cùng hối hận.
Sớm biết vậy, hôm nay cậu đã không rủ anh ta cùng đi ăn lẩu rồi.
Cơ thể cậu được hệ thống tăng cường, sau khi hồi phục sẽ không có chuyện gì.
Nhưng thể chất Phan Nguyên không tốt.
Đột nhiên ăn lẩu cay như vậy lập tức ngã ngựa.
Trên đường, Lâm Chu bắt đầu gọi điện thoại.
Khi bọn họ xuống xe, có bác sĩ và y tá nhanh chóng khiêng cáng cứu thương chờ sẵn ngay cửa.
[Nhiệm vụ tuần này: đi đến trấn Thọ Hóa, nhiệm vụ trong bốn ngày, mỗi ngày bán 100 cái bánh mè. ]
Lẩu ngon thì ngon đấy, nhưng lại hơi có hại cho cơ thể.
Có ý tá đi ra nói cậu biết bệnh nhân bị viêm dạ dày cấp tính, đã bắt đầu trị liệu, bảo cậu đừng quá lo lắng.
Cậu chờ không lâu lắm.
Lâm Chu nhìn Phan Nguyên được bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu, cậu ngồi xuống băng ghế cạnh đó nghỉ ngơi.
Lâm Chu thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có tâm trạng xem nhiệm vụ tuần mới. ...
Lâm Chu bận bịu tới nỗi toát đầy mồ hôi giữa mùa đông.
Lâm Chu nhìn nhiệm vụ mới thông báo của hệ thống, xem như hiểu được nhiệm vụ của hệ thống thật sự không có quy luật gì cả.
[Thực đơn: «bánh màè›]
[Nhận / từ chối]
(Ghi chú: trong một tuần ký chủ có thể tùy ý lựa chọn bốn ngày hoàn thành nhiệm vụ. )
Đơn giản đến khiến người ta không nhịn được đề cao tính cảnh giác.
Nhìn thấy địa danh xa lạ, Lâm Chu nhớ dai, không trực tiếp nhận nhiệm vụ, mà trước hết xem thử nhiệm vụ có hãm hại cậu hay không.
Tuần này nhiệm vụ nhìn như rất đơn giản, một tuần bảy ngày, chỉ cần tùy tiện chọn bốn ngày làm nhiệm vụ là được, nhiệm vụ cũng không quy định thời gian bày quầy, món ăn giá cả v. v..., chỉ cần một ngày bán một trăm bánh mè là được.
Thật không hổ với cái tên bày quầy hàng ngẫu nhiên haI
Quả nhiên, vừa ấn mở địa điểm bản đồ, Lâm Chu đã phát hiện hố.
Không có tính cách hài hước, không phải quá thích nói chuyện, cũng không có sở thích gì, tối ngày chỉ ru rú trong nhà, trừ bày quầy hàng, thời gian còn lại rất ít ra khỏi nhà, đều ở nhà đợi.
Không làm nhiệm vụ, cậu cũng không biết bản thân muốn làm gì.
Cậu luôn là người rất nhàm chán.
Lâm Chu suy nghĩ một lát, vẫn nhận nhiệm vụ.
Nếu không có hệ thống, dựa theo một người nhạt nhão như cậu, ném vào trong đám người thì giống như một giọt nước mưa rơi vào sông, không nổi bật cũng không ai chú ý.
Trấn Thọ Hóa không ra khỏi Tứ Xuyên, nhưng chính là một trấn nhỏ vùng núi xa xôi, không cách nào so sánh với thành phố lớn, thậm chí còn lạc hậu hơn trấn Lâm Thủy trước đó cậu từng đi. Đây cũng là nguyên nhân cậu đi vào thế giới này lâu như vậy, cũng không kết bạn được với một người khác giới nào.
Lâm Chu thở dài, sau nhận nhiệm vụ, lại nhìn phần thưởng nhiệm vụ tuần trước còn chưa nhận.
Một chiếc xe thể thao bản giới hạn số lượng.
Cậu không hứng thú gì, còn chả thèm nhận.
Bây giờ cậu nhận, chọn thẳng địa chỉ nhận hàng ở cao ốc Tử Nguyên để Hoàng Chính Hạo đi sắp xếp.
Còn lại thì không có chuyện gì, chuyên tâm chờ đợi Phan Nguyên ra ngoài là được.
Một mình Phan Nguyên đến Tứ Xuyên, bên cạnh cũng không có ai chăm sóc. Đương nhiên Lâm Chu phải ở lại để trông nom.
Sắp đến buổi sáng, cậu đã gửi tin nhắn cho quản gia Tôn, nói cho ông biết chuyện người nọ đang ở đâu, thuận tiện sắp xếp hai ngày nay sẽ đến trấn Thọ Hóa.
Có quản gia Tôn và những người khác đi theo, hiện tại có một số việc Lâm Chu đều sẽ kêu quản gia Tôn đi làm, đi giao tiếp với Hoàng Chính Hạo, bớt cho cậu rất nhiều phiền phức.
Quản gia Tôn còn hỏi có cần chuẩn bị vài món thanh đạm đưa tới cho người bệnh không, Lâm Chu đồng ý.
Giờ cậu trực ở đây, cũng không rời khỏi, vẫn nên kêu quản gia Tôn chuẩn bị xong đưa qua đây thì tốt hơn.
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Lâm Chu nhìn Phan Nguyên đã chuyển đến phòng bệnh, tựa vào sô pha nghỉ ngơi.....
Phòng bệnh vip số 8.
Buổi sáng tám giờ, quản gia Tôn và Tiểu Lý xách theo hộp đồ ăn, trái cây, hoa tươi đến thăm bệnh.
Phan Nguyên cũng vừa tỉnh.
Biết chuyện bản thân bị bệnh làm phiền đến Lâm Chu, đang ngượng ngùng co rút trên giường nè.
Ăn lẩu sung sướng nhất thời, lúc đau thì muốn mạng.
Anh ta nhìn Lâm Chu không bị gì, cực kỳ hâm mộ.
Tố chất thân thể này thật lợi hại!
"Anh Lâm, tuần mới anh sắp bày quầy hàng đúng không, không cần quan tâm tôi đâu, đã không sao rồi, theo dõi thêm một ngày là có thể xuất viện, đến lúc đó về thẳng nhà nghỉ ngơi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận