Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 292: Nhân viên đợt này không tệ nha!

Chương 292: Nhân viên đợt này không tệ nha!Chương 292: Nhân viên đợt này không tệ nha!
Những người còn lại giơ ngón tay cái lên, đồng tình gật đầu, trong lòng biết rõ nói sang chuyện khác.
"Mì lạnh dưới lầu thật ngon, tôi đã ăn vài ngày còn chưa ngán, tan tâm căn bản không muốn về."
"Còn không phải sao, hơn sáu giờ tan tâm, dọn dẹp một chút là bảy giờ rồi, sau đó nếu chờ ông chủ đi trước rồi tan làm cũng đã hơn tám giờ, còn không bằng đợi đến mười giờ, kiếm tiền tăng ca, ăn xong mì lạnh rồi về."
"Chỉ là không có lương bì hơi đáng tiếc, tôi thích ăn nửa lương bì nửa mì."
"Buổi tối có thể hỏi ông chủ thử, có thể đem theo chút lương bì không, tôi cũng thích ăn lương bì."
"Mì lạnh của quầy đó đều là mì sợi thủ công luộc ra, không phải kiểu mì lạnh lấy hàng ở chợ, có độ dai, cho nên chắc là không có lương bì, trừ khi ông chủ tự mình làm."
Mọi người đang trò chuyện, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của một đồng nghiệp trong đó vang lên.
Người đàn ông hơi hói đầu nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến là vợ của anh, lập tức lộ ra khuôn mặt đau khổ.
Nói xong người vợ nổi giận đùng đùng cúp điện thoại, để lại người đàn ông đầu hói xấu hổ đối mặt với sự cười nhạo của một đám đồng nghiệp.
Người vợ ở đầu bên kia điện thoại đã tan tâm về đến nhà căn bản không tin lời này.
Người đàn ông đầu hói nhìn đồng nghiệp xem kịch chung quanh, tức giận che di động nhỏ giọng dỗ bà xã.
“Anh tăng ca thật mà, không tin anh gọi video cho em được chưa, lừa em anh là chó conl"
"Lại tăng ca, tuần này anh tăng ca mấy lần rồi? Mỗi ngày 11 giờ tối về đến nhà, anh còn sống qua ngày hôm nay không hả?"
"Suốt ngày tăng ca, cũng không thấy anh kiếm được bao nhiêu tiền, đều là lấy cớ, đêm nay anh còn không về sớm một chút, xem em có lột da anh không!"
"Alo? Không phải anh đã nói buổi tối tăng ca, về trễ một chút sao?"
"Mắc gì tôi không bắt, bà xã gọi kiểm tra là quan tâm tôi, anh hiểu cái gì."
Đồng nghiệp bên cạnh quan hệ khá tốt với anh, không chút khách sáo trêu ghẹo.
"Làm như anh không sợ ý, một lát vợ anh gọi điện thoại đến, có ngon thì anh đừng bắt máy."
"Anh vậy là không được đâu, trong nhà vợ là quản gia mà, xem anh sợ thành như vậy."
"Kéo búa baol"
Tầng cao nhất.
Một đám công nhân vì để tranh giành xem hôm nay ai ở lại trực ban, đã bắt đầu đợt thi đấu thứ hai.
"Đúng đúng đúng, tôi không hiểu.'...
"Ha ha ha ha, tôi thắng rồi, anh xuống sân đi, người tiếp theo!"
Bởi vì tranh đoạt tư cách trực ban ăn mì lạnh, mọi người suýt chút nữa đánh nhau rồi.
Người trực ban buổi tối còn có bữa ăn khuya là mì lạnh do chính tay ông chủ làm.
Mọi người dùng cách đơn giản nhất, ba trận thắng hai để loại đối thủ. Người giành được thắng lợi cuối cùng sẽ có tư cách trực ban.
"Anh cũng bị loại!"
Lâm Chu thông qua một chén mì lạnh trực tiếp lấy được một công ty fan.
"Kéo búa baol"
Ai nấy đều tỏ vẻ tự nguyện tăng ca, ở lại trực ban.
Nhưng số lượng có hạn, không đủ mỗi người ăn cho nên tư cách trực ban trở thành đối tượng mà mọi người tranh đoạt. "A, lại thua rồi, tôi đã thua liên tục hai ngày rồi, Tiểu Ngư, tôi đổi với anh được không, anh cứ đưa ra điều kiện đi."
"He he, tôi ứ cần, tôi chỉ muốn ăn mì lạnh."
"A a a, tôi cảm giác phương pháp này không công bằng, nếu tôi thua hoài, chẳng phải là mãi không ăn được sao, phải chọn một phương thức cạnh tranh công bằng hơn."
"Ví dụ như?”
"Ví dụ như vật tay thì sao?”
Người đàn ông đưa ra đề nghị là người cường tráng nhất ở đây, bình thường thích đánh quyền.
Mọi người nghe thấy đề nghị này, trực tiếp cho anh một cái trợn mắt xem thường.
"Anh nghĩ hay nhỉ, ai có thể vật nổi anh!"
Không ai đồng ý đề nghị của anh, người đàn ông cường tráng thất vọng không thôi, chỉ có thể cùng những người thua còn lại cùng nhau tan tầm.
Thật hâm mộ người ở lại trực banI
Lâm Chu ở trong phòng bếp, không nghe thấy động tĩnh của công nhân bên ngoài.
Cậu nghĩ đến ngày mai là tết trung thu, phải mua nguyên liệu làm bánh trung thu về, làm chút bánh trung thu tặng mọi người và mình ăn.
Vừa vặn gần đây ban ngày cũng không có gì làm, có thời gian làm bánh trung thu.
Đổi qua một thành phố mới, Lâm Chu không thể nào quen được, ban đêm bày quầy hàng, thời gian còn lại đều lười biếng ở trong văn phòng.
Công việc đều có Hoàng Chính Hạo xử lý, cậu chỉ đọc văn kiện, ký hợp đồng, siêu rảnh rỗi.
Nhưng mà cảm giác chơi game trong văn phòng này thì khác, có cảm giác sung sướng khi lười biếng, còn say mê chơi game hơn ở nhà.
"Để lại nhiêu đây các anh đủ ăn không?"
Sau khi Lâm Chu luộc xong mì để ráo, đặt một ít vào trong thùng inox sau đó để lại một thùng trong phòng bếp.
Đại Đông ở trước mặt ông chủ khẳng định không thể nói không đủ, lúc này gật đầu nói đủ rồi.
Đám người kia mỗi lần đều mặc kệ ông chủ để lại bao nhiêu mì, cũng có thể xử hết toàn bộ, anh ta cũng không biết cái gì là đủ, cái gì là không đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận