Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 559: Chủ yếu là chúng tôi muốn trải nghiệm công việc làm nông

Chương 559: Chủ yếu là chúng tôi muốn trải nghiệm công việc làm nôngChương 559: Chủ yếu là chúng tôi muốn trải nghiệm công việc làm nông
Giúp tăng sức hấp dẫn cá nhân của người ta lên rất nhiều. Anh đeo tạp dề, cả người tràn trề sức lực, vừa đi đường vừa ngâm nga ca hát.
"Là lá la la là la-"...
Lâm Chu ngủ một giấc đến lúc tự nhiên tỉnh dậy.
Ăn sáng xong rồi đứng trong sân kéo giãn cơ.
Gần đây cậu làm việc chăm chỉ và tan làm từ sáng sớm, cậu ngủ thẳng đến tầm 11 giờ tự nhiên thức giấc, ăn bữa nửa buổi, còn buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi.
Đến buổi tối cậu lại phải đi bày quầy bán hàng.
Khỏi phải nói, thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất cố định.
Bận thì đúng là bận thật.
Trà chiều mỗi ngày đều là họ tự nấu tự pha, không có món nào trùng lặp.
Việc đầu tiên cậu làm mỗi ngày khi quay về là đi tắm, khắp người toàn là mùi khói nướng.
Tuần này cậu trở về, nhóm quản gia Tôn ngày nào đi làm cũng đầy hăng say.
Lâm Chu nhàn nhã phơi nắng, quản gia Tôn bưng một ly nước trái cây đến.
"Cậu Lâm, bác sĩ vật lý trị liệu đã hẹn sẽ đến đây trong vòng nửa tiếng nữa, cậu có muốn đến phòng nghỉ nằm một lát trước không?”
Ba người cứ vây quanh cậu.
Cơ bản là bắt đầu từ 7 giờ cậu đã đứng trước lò nướng, động tác nướng xiên que trên tay không hề dừng lại.
Cậu vừa uống xong ly nước trái cây, xe của nhà họ Trương đã chạy vào cổng lớn.
Lúc chú Trương đến chơi cũng phải tấm tắc khen nhóm quản gia Tôn biết chăm sóc người, lần nào ông đến cũng mang theo đủ loại thực phẩm dinh dưỡng, đưa quản gia Tôn làm cho Lâm Chu ăn.
Buổi vật lý trị liệu đã hẹn hôm nay cũng có sự tham gia của chú Trương.
Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà trông cậu đã béo hơn một tí rồi.
Dù sao ông cũng là trưởng bối, ông không làm việc này thì ai làm!
Thiệp mời kết hôn của Trương Minh Viễn đã được phát đi, không biết bao nhiêu người đã tặng quà và ghé thăm.
Trương Minh Viễn còn phải làm việc, phần lớn những chuyện tiếp đãi khách khứa này đều rơi lên đầu Trương Kiến Quân.
"Ha, cháu nhàn nhã thảnh thơi quá nhỉ."
"Sao hôm nay chú rảnh hẹn cháu làm vật lí trị liệu thết"
"Giấy chứng nhận trại cá mà nó mua cho cháu đã làm xong rồi. Chú dẫn cháu đi ngó coi có thích không, nếu không thích thì bảo nó mua cái khác, cũng không biết gu của nó thế nào nữa!"
Mỗi ngày xem hai ba con nhà này đấu trí đấu dũng rất thú vị.
Lâm Chu không nhịn được bật cười.
"Chú quẳng cho Minh Viễn cả rồi."
"Chú nói với anh Minh Viễn thế nào?"
Tất nhiên Lâm Chu cũng biết chuyện gần đây ba con nhà họ Trương rất bận rộn, ngoại trừ tối thứ hai cậu gọi bọn họ đến trang trại ăn đồ nướng ra thì mấy hôm sau họ đều bận bịu không đến được, muốn ăn toàn gọi vệ sĩ hoặc trợ lý đi mua thay.
Trương Kiến Quân không coi trọng gu của con trai mình cho lắm. Ông không đích thân đi nhìn xem thì không thể yên tâm.
"Hở? Mua cái trại cá thật ạ?"
Lâm Chu vô cùng bất ngờ, không ngờ anh Minh Viễn không chỉ có tính cách tổng tài bá đạo mà hành vi cũng y vậy luôn.
Cậu còn chưa nhận được phần thưởng nhiệm vụ hệ thống tuần này mà đã nhận được quà từ tổng tài bá đạo trước rồi. Đúng là không tài nào ngờ được.
Hèn gì có rất nhiều cô gái thích tổng tài bá đạo, tùy tiện vung tay là cả một trại cá, thử hỏi người bình thường nào đỡ nổi!
"Vậy chúng ta làm vật lý trị liệu xong thì đi xem ạ?"
Đã hơn mười ngày Lâm Chu không đi câu cá, nghe vậy đúng là hơi rục rịch.
Vì vậy, sau khi hai người làm vật lý trị liệu xong thì mang theo dụng cụ câu cá đi đến trại cá Trương Minh Viễn mua.
Lúc này, Lâm Chu đang đứng cạnh hồ cá, khó tránh khỏi nghĩ đến lời kịch kia.
Tôi muốn cho tất cả mọi người biết, cả ao cá này đã bị em nhận thâu...
"Phụt."
Hình ảnh quá vi diệu, Lâm Chu lập tức bật cười thành tiếng.
Trương Kiến Quân đang đánh giá xung quanh ao cá thì nghe tiếng cười của Lâm Chu. Ông ngẩng đầu nhìn, thấy Lâm Chu cười không ngừng được thì phì cười theo.
Dáng vẻ này chắc là thích rồi đây.
Quả nhiên là người trẻ tuổi, da mặt mỏng, ngoài miệng nói không cần nhưng khi mua rồi vẫn thấy cực kỳ vui vẻ.
"Cháu thích không? Thích thì quay về bảo anh Minh Viễn của cháu mua thêm vài chỗ nữa."
Trương Kiến Quân thấy bình thường Lâm Chu không có sở thích gì, suốt ngày chỉ thích ru rú trong nhà. Lúc cậu rảnh rỗi chả làm gì không phải đi câu cá thì chính là ở nhà chơi game, không hề chạy nhảy khắp nơi như con cái nhà người 1a.
Chính ông đều hận không thể tự ra trận, dẫn Lâm Chu đi chơi mấy trò mà ông từng chơi lúc còn trẻ, nhưng lại sợ làm hư đứa nhỏ này.
Bây giờ, thấy cậu thích trại cá như thế, khi nào trở về ông lại mua thêm mấy cái mới được.
"Đừng đừng đừng, cháu chỉ nhớ đến một cảnh trong phim truyền hình nên cảm thấy thú vị thôi, để cháu tìm lại rồi cho chú xem này."
Lâm Chu mỉm cười lấy điện thoại ra, lên mạng tìm lời trích dẫn ao cá của tổng tài bá đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận