Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 733: Hả? Ông chủ, cậu không phải là người bản địa à? (1)

Chương 733: Hả? Ông chủ, cậu không phải là người bản địa à? (1)Chương 733: Hả? Ông chủ, cậu không phải là người bản địa à? (1)
"Ông chủ bán thế nào?"
Lâm Chu nghe câu hỏi quen thuộc, lần này không vội trả lời.
Sợ đầu óc mình lại ngáo ngơ, vừa lên tiếng lại buột miệng nói: Không bán ông chủ.
Xem như cậu đã nhận ra người ở mỗi địa phương sẽ có những thói quen khác nhau.
Có lẽ một số người ở Thành Đô khi mua thứ gì đó đều hỏi thẳng ông chủ bán thế nào, chứ không quen thêm tên món ăn vào.
"Chay 3 tệ, mặn 5 tệ."
Anh trai nghe xong thì gật đầu, gọi mười mấy xiên cầm trong tay, đứng ăn ngay bên cạnh quầy hàng của Lâm Chu. ...
"Mùi vị được đó!"
Hôm qua điều chế gà xiên thố quá cay, Lâm Chu và đám người quản gia Tôn đều không ăn mấy, không chịu nổi.
Sau đó thì lấy thêm xiên.
Anh trai ăn không ngậm miệng được, ăn xong một miếng thì lập tức gọi tiếp.
Lâm Chu cười gật đầu, lấy ra năm xiên thịt gà: "Năm xiên được chưa?"
"Cho thêm mấy xiên thịt gà, mềm thật, còn tươi nữa, có mùi vị của canh gà."
Lâm Chu thấy anh trai ăn thích thú từ xiên này đến xiên khác, không dừng lại, rất tò mò, có phải người Thành Đô đều có thể ăn được cay hay không.
Anh trai ăn xong một miếng, cũng không vội trả tiền, mà kinh ngạc nhìn lấy Lâm Chu, vừa ăn vừa gật đầu.
Thật ra không phải Lâm Chu điều chế một lần là ra hương vị thích hợp, loại có vị cay nhưng không cay cho lắm, vẫn giữ lại hương vị của ớt nhưng lại không cay nồng.
Cho nên hôm nay lúc làm nước dùng đã chuẩn bị hai phần, một phần là bản tỉ lệ cách điều chế của hệ thống để đưa ra quầy dùng.
Sau đó, cái bọn họ ăn là hơi cay.
Người không thể ăn cay thoáng cái lại ăn được đồ cay như vậy, ngon thì ngon đấy, nhưng ăn nhiều, dạ dày nóng thật sự không thoải mái, khó chịu rất lâu đấy.
Lâm Chu nấu hết nguyên liệu lên, ngâm trong nước dùng, thấm vị rồi thì vớt ra ăn.
Anh ta ăn một hơi hết mấy chục xiên, chứ đừng nhắc tới Tiểu Lý giãn bụng ra để ăn, một mình quất đến năm trăm xiên.
Phần mà Tiểu Lý ăn không có tăm xiên, vì lãng phí tăm.
Ăn rất ngon.
Quay về hiện tại, Lâm Chu thấy anh trai không vội vàng thì tò mò hỏi: "Vị cay này, người bản địa các anh ăn cay cũng được đó?”
Lâm Chu gật đầu: "Đúng vậy, không phải là người bản địa."
Tay nghề này vậy mà không phải là người bản địa làm ra?
Xiên cay tê chính thống như vậy, các loại mùi vị hòa quyện lại vừa đủ, mỗi một loại hương vị đều có thể ăn, không có gì vượt trội, cũng không có cảm giác tồn tại, chỉ có thể nói là điều chế vị rất tuyệt.
"Hả? Ông chủ, cậu không phải là người bản địa à?"
Không thể nào?
Anh trai nghe thấy lời nói của Lâm Chu thì đờ đẫn nhìn về phía cậu. "Đỉnh ghê, ông chủ, tay nghề giỏi như vậy lại không phải là người bản địa, là cậu tự làm à?"
Anh trai là đến đón đứa trẻ tan học, vốn không phải do đói.
Nhưng đứng bên cạnh phố mỹ thực, hương vị của các loại món ăn xông vào mũi của anh ta, sau đó không đói thì cũng thèm.
Hiện tại ăn miếng gà xiên thố này, anh trai rất vui, may mà miệng mình thèm, nếu không thì sẽ bỏ lỡ thịt xiên thố ngon như vậy.
"Đúng vậy, bản thân tôi không ăn được loại cay này, quá cay, nhưng thấy mấy người ăn rất ngon, có dáng vẻ không cay chút nào cả."
"Vừa hay, độ cay này ở mức tôi có thể ăn được, có vị cay nhưng không đến mức cay miệng, có thể ăn ra được vị tươi và mùi thơm, rất tuyệt."
"Chúng tôi ăn cay, cũng không phải chỉ vì ăn cay, nếu không tinh túy của ớt sẽ không cay nữa, phải có mùi vị mới được."
Anh ta nói vậy, Lâm Chu đã hiểu.
Thì ra độ cay này chưa phải là quá cay đối với người bản địa.
Cậu cũng xem là có hiểu biết khẩu vị của người Tứ Xuyên rồi.
"Cho thêm một trăm xiên, ông chủ cậu cứ nhìn rồi làm, đưa đến ít là được, lát nữa con trai tôi cũng tan học, có lẽ cũng thích ăn.”
Anh trai vung tay lên, lại lấy thêm một trăm xiên.
Sau đó Lâm Chu đếm xiên tính tiền.
Anh trai nhìn cách tính nguyên thủy thì hơi ngây ra.
"Người anh em, cậu không có phần mềm tính xiên à?" Bọn họ ăn nhiều xiên như vậy, tiệm bán xiên bình thường đều dùng phần mềm nào đó, dùng phần mềm quét là có thể biết chính xác bán bao nhiêu xiên.
"Hả?" Còn có thứ tốt đó à?
Vẻ mặt của Lâm Chu đờ đẫn ngẩng đầu lên, nhìn anh trai, biểu cảm nghi hoặc.
Còn có chuyện này?
"Cậu tìm xem có phần mềm đó hay không, là tôi thấy người của tiệm bán xiên bên này của chúng tôi đều dùng, cụ thể dùng phần mềm gì thì tôi cũng không rõ cho lắm."
Anh giai có lòng dặn dò.
Lâm Chu quyết định đếm xong số xiên trong tay trước rồi mới tìm.
Đếm xong tăm xiên lại tính giá cả.
Tổng cộng hơn năm trăm, xóa số không, 520 tệ.
Lãng mạn đấy (?).
Đại ca cười, có vẻ hơi ngại ngùng.
Nghe thấy giá này, người qua đường vừa đi ngang qua lặng lẽ đổi phương hướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận