Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 735: Việc làm ăn này, mua không cần mặc cả, không bị lừa! (1)

Chương 735: Việc làm ăn này, mua không cần mặc cả, không bị lừa! (1)Chương 735: Việc làm ăn này, mua không cần mặc cả, không bị lừa! (1)
Âm ï khiến người đi ngang qua xung quanh đều nhìn bọn họ thêm mấy cái, khiến Ngô Thu Hào rất ngại.
Lúc cầm xiên que còn chậm nửa nhịp, sau đó bị bạn tốt nhét một xiên vào trong miệng, không rảnh chú ý đến người đi đường.
"A đù, ngon vậy à!"
Ngay lúc cả đám nhóc có nhiệt huyết, ăn từng xiên xuống bụng thử mùi vị, biểu cảm còn kích động hơn vừa nãy gọi ba, còn mang theo chút điên cuồng ở bên trong.
Tiếng "a đù" không dứt lập tức thu hút rất nhiều học sinh.
"Gì vậy, thứ gì mà có nhiều người xếp hàng đến vậy?"
"Ngon không? Bao nhiêu tiền?"
Mọi người đều tham gia náo nhiệt.
"Sẽ đến mà, yên tâm đi." Lâm Chu phát hiện sự nhãn nại của cậu đối với những động vật, còn có học sinh, đứa trẻ này nhiều thêm một tí.
Không bao lâu sau, xiên đã chuẩn bị bị quét sạch trơn.
Đám học sinh nhìn bình sứ rỗng tuếch, rất đau lòng.
"Vậy nói rồi, ngày mai ông chủ anh nhất định phải đến đó!"
Nhìn thấy còn có khách hàng vẫn chưa mua được, Lâm Chu chỉ có thể nói xin lỗi, đợi đến ngày mai.
Nhiều xiên que chớp mắt đã không còn nữa, chắc chắn là người phía trước mua rất nhiều.
Trước mặt quây hàng của Lâm Chu náo nhiệt, người xúm lại nhiều thêm thì việc làm ăn sẽ tốt hơn.
"Vậy thì tốt quá, ông chủ, ngày mai tan học em lại đến tìm anhl"
Yêu thích trong mắt bọn họ đều sắp tràn ra ngoài rồi.
Khiến Lâm Chu không đành lòng, có thêm mấy phần quan tâm đến sự yêu thích thuần khiết đối với tay nghề của cậu.
Cậu không đành lòng nhìn thấy vẻ thất vọng bên trong đôi mắt mong chờ của mọi người.
Quan hệ giữa hai cha con nhà này, từ việc một người có thể nửa đêm còn chạy đến đón con trai tan học, một người gọi cha mình là lão Ngô thì có thể thấy là siêu tốt.
Sau đó, Ngô Thu Hào vẫn chưa đi nghe thấy lời này thì đôi mắt sáng lên, lập tức nhìn về phía ba cậu ấy.
"Lão Ngô, ngày mai ba còn đến đón con không?"
"Đúng đúng đúng, vẫn là chỗ này nhé, em có thể bảo ba mẹ em đến đón em, như vậy em vừa tan học thì có thể ăn được rồi!"
Bọn họ có thể chơi với nhau cũng thôi đi, lại còn có thể vào hùa, cùng nhau lừa gạt nữ chủ nhân trong nhà... tình hữu nghị sâu đậm đến mức nào chứ
Ngô Thu Hào: ...
"Con trai tốt, hôm nay chút tiền riêng của cha già bị con rút cạn rồi, ngày mai mua xiên, con trả tiền ba chạy đi, đến sớm chút để xếp hàng để bọn con vừa tan học thì có thể ăn được, thấy thế nào?"
Trên đường trở về, đợi bạn học của con trai đều đi cả rồi, lão Ngô nắm lấy vai của con trai bắt đầu khóc than.
Lão Ngô vốn cho rằng hơn năm trăm tệ tiền xiên là đủ ăn, không ngờ lại không đủ cho bọn nhỏ, anh ta lại móc ra thêm ít tiền, kết quả là tiền riêng bị rút cạn rồi.
"Việc làm ăn này, mua không cần mặc cả, không bị lừa!"
"Đương nhiên rồi!" "Con nhớ phía sau ảnh cưới của ba mẹ ở trong nhà..."
Ngô Thu Hào vẫn chưa nói xong câu đó thì đã bị bịt miệng lại.
"Đừng nói nữa, sự tin tưởng giữa ba con đâu!"
Ngô Thu Hào: “Hự hự hựt"...
Thấy đã là ngày thứ ba.
Ông chủ Lâm đã rời khỏi núi Đại Bạch ba ngày.
Lúc có ông chủ Lâm, bởi vì sự tồn tại của Mèo Lớn, dẫn đến rất nhiều người không dám đến quẹt thẻ.
Nhưng ông chủ Lâm đi rồi.
Mèo Lớn chậm chạp không muốn tin.
Vẫn luôn canh giữ tại chỗ đợi ông chủ Lâm, ngay cả đi săn đều không muốn.
Ngày đầu tiên không nhìn thấy, Mèo Lớn hấp tấp xoay vòng vòng tại chỗ, hai ngày không nhìn thấy, Mèo Lớn tìm ông chủ Lâm khắp nơi trong núi, ngày thứ ba đã đến lượt người của khu thắng cảnh gấp gáp.
Nếu không ăn thì Mèo Lớn sẽ đói đến ốm mất!
Phong ba này là bởi vì ông chủ Lâm chạy trốn, ngay cả Mèo Lớn đều không ăn uống gì, đúng là khiến người ta đồng cảm.
Dẫn đến sau khi nhiều người biết tin tức này thì cảm động lây, không khỏi đi thăm Mèo Lớn.
"Giống, rất giống!"
"Không phải à, đây đâu giống nhìn Mèo Lớn, tôi thấy rõ ràng là bản thân tôi."
"Nhớ ngày đó, lúc lần đầu gặp ông chủ Lâm, tôi vui như vậy, cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất trên đời này, nhưng ngày tháng đẹp đẽ không được bao lâu thì ông chủ Lâm rời đi, ngày tháng sau khi ông chủ Lâm rời đi tôi sống thế nào chứ! Không ăn không uống, ăn cái gì đều không thấy hứng thú, một tuần đã sụt đi hai cân rưỡi!"
Du khách vốn vẫn đang chụp hình bên cạnh nghe thế thì mắt trừng lớn.
Kích động hỏi: "Còn có chuyện tốt này à? Ông chủ Lâm ở đâu?"
Khách hàng ruột vốn nhìn Mèo Lớn cảm động sắp rơi nước mắt nghe nói thế, giọt nước mắt ngại ngùng đọng lại trên mặt.
"Hả?"
Khách hàng ruột ngây ra nhìn du khách, hơi không hiểu ý của lời này.
Du khách nói: "Tôi đang muốn giảm cân, nếu như ăn món ông chủ Lâm làm một lần, vậy chẳng phải sẽ ốm đi à?"
Khách hàng ruột: ...
Anh nói như vậy cũng đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận