Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 887. Thằng nhóc này không thành thật gì cả! (2)



Chương 887. Thằng nhóc này không thành thật gì cả! (2)



Tháng trước phố người Hoa mới mở một tiệm đồ ăn sáng kiểu Trung Quốc, có người xếp hàng hai tiếng để ăn, kết quả mùi vị kém xa trong nước.“Chắc vậy đó, chủ yếu đậu phụ thối ở nước ngoài thật sự rất ít gặp, quầy đậu phụ thối ven đường chính tông như vậy càng chưa từng gặp.”Một đám người bởi vì duyên phận ngày hôm qua điên cuồng ăn đậu phụ thối, quan hệ đều đột nhiên tăng vọt.Lúc này vừa trò chuyện cực kỳ vui vẻ vừa đợi ông chủ bán đậu phụ thối tới.Sau đó nhìn thấy còn có người nước ngoài gia nhập trong đó, theo chân bọn họ cùng nhau xếp hàng ngồi chồm hổm.Chỉ là sự ngồi chồm hổm này hơi kỳ diệu.“Gì vậy trời, còn có người nước ngoài đến chờ đậu phụ thối hả?”Cao Tiễn Ngư biết e rằng đây là người nước ngoài ngày hôm qua cùng cậu ăn đậu phụ thối ở trước quầy hàng.Chỉ là ăn xong rồi đi, sau này bọn họ đến cũng không nhìn thấy nữa.“Ngày hôm qua cũng có người nước ngoài ăn đậu phụ thối.”“Đậu phụ thối thối như vậy, còn có người nước ngoài dám ăn?”Những Hoa kiều này đều cực kỳ khó hiểu.Hoa kiều biết rõ thứ này là gì nhưng người nước ngoài chưa từng gặp, ngửi thấy thứ thối như vậy, còn dám nếm thử?Thật sự không hiểu nổi!Sau khi Lâm Chu chuẩn bị xong đậu phụ thối, bèn ra ngoài bày quầy hàng.Mỗi ngày đều phải xay đậu sau đó làm đậu phụ, ngâm nước kho, làm thành đậu phụ thối, như vậy ngày kế mới có đậu phụ thối đi bày quầy hàng.Có ngày hôm qua buôn bán tốt làm bước đệm, Lâm Chu không chút lo lắng đậu phụ thối không bán ra được.Dựa theo kinh nghiệm bày quầy hàng trước kia, hôm nay khẳng định không ít khách hàng quen, không cần lo lắng việc buôn bán.Không lo về buôn bán, vậy nhiệm vụ càng không cần lo.Tới dưới tháp sắt, Lâm Chu vốn muốn tùy tiện tìm vị trí dừng lại bày quầy hàng.Sau đó vừa đến phụ cận tháp sắt đã nhìn thấy đám khách hàng ngày hôm qua.Lâm Chu yên lặng từ bỏ vị trí đã chọn, lái xe bán hàng đến trước mặt đám người đó.“A a a a, đậu phụ thối đến rồi!”“Thật tốt quá, tôi còn chưa ăn sáng lẫn ăn trưa, chỉ chờ đậu phụ thối đó.”“Sao cái này không thối vậy!”“Đồ ngốc, đậu phụ thối còn chưa lấy ra, vị thối cũng chưa tràn ra. Anh đợi đi, chờ ông chủ mở thùng đậu phụ thối ra anh có thể ngửi được, bao thối!”“...”Khóe miệng Lâm Chu co giật, lời này rơi vào trong lỗ tai, trong nhất thời không biết là khen cậu hay là gì nữa.Khen đậu phụ thối thối, là khẳng định cậu đúng không?Lâm Chu dừng xong xe bán hàng sau đó đốt lửa đun sôi dầu.Mấy khách hàng thuận theo lẽ thường bắt đầu xếp hàng.Chờ thùng vừa mở ra, vị thối tuyệt vời đó giống như con ngựa hoang thoát cương, nháy mắt thổi quét cả hiện trường.Trong nháy mắt người đi đường ngang qua phụ cận đều bịt kín mũi, hoảng sợ nhìn xung quanh.Loại đậu phụ thối mới dùng nước kho lên men ra, mùi vị thật sự vô địch.Lâm Chu đứng gần, mở nắp ra trong nháy mắt cũng cảm giác xông lên não, lúc mùi vị quá đậm đà thì có cảm giác hun mắt.Giống như hóa thành thực chất.Cũng may có khẩu trang làm giảm xóc, không bị thối đến mức ho khan.Trong đội ngũ, trừ những người Hoa kiều, một đám như si như mê ngửi mùi vị này.Giây đầu tiên hai người nước ngoài còn lại phải lấy khẩu trang ra, đeo lên giống Lâm Chu.Tuy rằng không thể hoàn toàn ngăn cản được mùi vị nhưng nhiều ít có thể ngăn cách một chút.Nhìn thấy những đậu phụ thối, ánh mắt của những Hoa kiều đi theo qua cũng trừng lớn.“Mùi vị này dễ chịu quá!”“Chứ còn gì nữa, mùi vị này rất lâu chưa được ngửi, lần trước về nước ăn quán xiên que ven đường, đậu phụ thối ở đó không thối chút nào, ăn vào miệng không khác gì đậu phụ chiên, không có gì đặc biệt, không giống đậu phụ thối này, ngửi là biết ngon rồi!”“Nó rất thối, tôi rất yêu!”Lâm Chu nhìn đám Hoa kiều này giống như biến thái, từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặt say mê ngửa mặt ngửi mùi thối trong không khí, thật sự không biết dùng biểu cảm gì để đối mặt.Dáng vẻ này của bọn họ thật sự khác biệt quá lớn với người xung quanh.Dẫn đến người đi đường ngửi được mùi thối sau khi tìm được nơi tỏa ra mùi, thấy cảnh tượng như vậy ánh mắt càng thêm hoảng sợ.Bọn họ bịt mũi, nhanh chóng chạy đi.Khóe miệng Lâm Chu co giật, cứ cảm thấy cậu đánh giá bị xấu rồi.“Giờ bày quầy hàng rất nổi tiếng, bạn bè trong nước nói với tôi trong nước có ông chủ bày quầy hàng rất hot, bày quầy hàng khắp nơi, một đám người đuổi theo phía sau, mỗi cuối tuần đều sẽ đổi nơi bày quầy hàng, không ngờ nước ngoài cũng có thể nhìn thấy quán ven đường.”Lâm Chu: có khả năng đều là cậu thì sao.Lâm Chu nghe bọn họ nói, không hé răng.Chờ dầu trong nồi bắt đầu nóng lên, nổi lên bọt lăn tăn thì chứng minh đậu phụ thối có thể thả vào trong nồi. Hết chương 887.



Bạn cần đăng nhập để bình luận