Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 80: Trẻ tuổi tốt vậy đó, nằm xuống là ngủ ngay (1)

Chương 80: Trẻ tuổi tốt vậy đó, nằm xuống là ngủ ngay (1)Chương 80: Trẻ tuổi tốt vậy đó, nằm xuống là ngủ ngay (1)
Múc lên một muỗng cháo bát bảo nóng hổi, thổi thổi rồi trực tiếp đưa vào trong miệng.
Đấn tuổi này của ông đã sớm không sợ nóng nữa.
Ăn cơm nhiều năm như vậy, miệng đã sớm luyện thành tường đồng vách sắt.
Vừa vào miệng trước hết cảm nhận được chính là mùi hoa quế nhàn nhạt.
Mùi hoa quế ngửi riêng thì khá đơn điệu nhưng khi nấu trong cháo bát bảo thì khác.
Mùi thơm ngọt nhưng không ngấy, mùi của các loại nguyên liệu nấu ăn hòa thành một thể, một muỗng có thể chậm rãi thưởng thức rất lâu.
Gạo và các loại đậu đều được nấu nhừ, có thể ăn được hương vị ngọt ngào của táo đỏ nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của nó, tất cả đều được nấu nhừ dung hòa trong cháo.
Ăn một ngụm hạt dẻ cảm giác mềm mềm sột soạt, thật là hương vị khiến người ta nghiện.
"Mau thử đi, cháo bát bảo này tuyệt cú mèo, đời này tao chưa từng ăn được món cháo bát bảo ngon như thết"
Mỗi một muỗng đều có thể ăn được nguyên liệu khác nhau mang đến trải nghiệm khác nhau.
Mấy anh em đều đã ăn xong chén đầu tiên, xử lý tới chén thứ hai.
Gần chín giờ, Tạ Hoành mới kéo ba cậu ta lên tới đỉnh núi.
Một chén này sao đủ ăn chứi!...
Nhìn thấy hai cha con Tạ Hoành tới thì nhanh chóng đưa qua hai phần cháo bát bảo đã đóng gói xong.
Làm sao có thể có một món cháo bát bảo ngon như vậy chứ!
Giây tiếp theo, Tạ Hoành cũng nói câu y chang đưa cháo bát bảo cho ba cậu.
Ngày nào cậu ta ăn cháo mà chả nghe mấy lời này.
"Ba, mau thử đi, ngon lắm đấy!"
Tạ Hoành nghe thấy câu nói quen thuộc, cố nén xúc động trợn trắng mắt, đúng là một đám con trai khoa tự nhiên, không có văn hóa, văn khen cũng không đổi giùm một cái.
Trong nháy mắt mở chén ra, mùi thơm ngọt ngào đã bay vào mặt, ông đã biết hương vị của chén cháo này khẳng định không tệ.
Nếu không bận tâm ông là người lớn, chừa chút mặt mũi ở trước mặt con trai chắc ông nằm xuống luôn rồi.
Ba Tạ nghĩ tới vất vả leo núi như vậy vì chén cháo này thì vực dậy tinh thần bắt đầu ăn.
Ba Tạ cũng không từ chối, trực tiếp ngồi trên một tảng đá lớn của khu thắng cảnh, lúc này ông mậệt tới sắp tê liệt tới nơi.
Ông làm ngành phục vụ ăn uống, không nói tay nghề đỉnh chóp gì nhưng vẫn ăn được.
Tạ Hoành và ba cậu ta cùng phát ra cảm khái không có văn hóa.
Ăn một muỗng vào miệng.
Ông cầm muỗng khuấy cháo trong bát mấy cái, nhìn cháo mềm mại thuận theo rìa muỗng trượt xuống từng khối lớn, có sức quyến rũ theo một cách khác.
Nếu quá nóng thì có khả năng ăn đến mình đầy mồ hôi.
"Đìu mé.' x2
Chén cháo này đã đóng gói được một lúc, nhiệt độ không còn quá nóng nữa, mùa hè ăn vào là vừa tới.
Khoảnh khắc lúc ăn ngon trong đầu trừ đìu mé thì không thể nghĩ ra được từ nào khác để hình dung.
Ngọt, thơm, mềm dẻo, trơn đầy miệng... Khoai sọ vốn nấu ra từ nước sôi, thêm chút đường cũng ăn rất ngon.
Nấu nhiều nguyên liệu như vậy với nhau, hương vị đó được giữ nguyên gấp nhiều lần.
Trong lúc nấu mùi hoa quế khô có mặt ở khắp nơi, dung hợp với vị ngọt của mật ong.
Còn có vị ngọt của mấy nguyên liệu còn lại tự mình mang tới.
Ví dụ như mùi thơm thuần túy của khoai sọ và hạt dẻ, còn có hương vị ngọt ngào của long nhãn, táo đỏ, phối liệu nhiều giống như uống nước đường, ngay cả gạo cũng không có cảm giác tồn tại gì.
Hoàn toàn ăn không dừng lại được.
Ba Tạ ăn hai ba muỗng đã hết một chén cháo, nhìn đáy chén trống trơn, ông chưa từ bỏ ý định múc thêm mấy cái sau đó ăn không đủ, nhìn Lâm Chu cách đó không xa.
"Mấy đứa ăn nữa không, ba đi mua mấy bát."
Tạ Hoành nhanh chóng giơ tay, cậu ta ăn không đủ.
Mấy người khác đã ăn chén thứ hai, tỏ vẻ không ăn nữa.
Ba Tạ tìm được thùng rác ném chén dùng một lần đã rỗng vào, đi thẳng đến quầy hàng của Lâm Chu.
"Ông chủ, lấy thêm hai chén."
"Có ngay, một trăm tệ một chén."
Biểu cảm của ba Tạ sửng sốt, Lâm Chu thấy thế còn hỏi một câu có lấy không.
Ba Tạ căn bản ăn chưa đã nghiền, cho dù một trăm tệ một chén, ông cũng không nói được câu không lấy đành gật đầu, quét mã trả tiền.
Cháo này đắt thật chứ, không hổ là đồ trên đỉnh núi khu danh lam.
Có khác gì với cây kem 68 tệ trong công viên giải trí từng đi trước kia đâu đều là cướp tiền.
Không đúng, vẫn có khác biệt.
Cháo bát bảo này tối thiểu ngon vô địch vũ trụ, đáng giá một trăm tệ.
Cây kem 68 tệ chỉ đơn thuần xem người ta như tên ngốc thôi.
"Cảm ơn”...
Bán xong một phần cháo bát bảo cuối cùng, đáy thùng còn lại một chút không đủ tráng một chén, Lâm Chu chuẩn bị dọn quầy xuống núi.
Có thể là hai ngày nay khách hàng quen nhiều hơn, bán rất nhanh.
Không để ông cụ leo núi chờ quá lâu.
Trương Minh Viễn và Lục Thiển ăn cháo xong đã xuống núi rồi, một người phải đi làm, một người phỏng chừng vội vàng trở về tìm thầy mát xa, đi rất nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận