Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 809. Gà ăn mày



Chương 809. Gà ăn mày




“Vậy thì không cần những chiếc xe từng bày quầy trước đó nữa à?”
Cứ nghĩ những chiếc xe chỉ dùng một tuần xong rồi không được ông chủ sử dụng lại, anh đau lòng không chịu được.
“Ông chủ không thiếu tiền, cất giữ cẩn thận là được mà.”
Ok, tôi ổn lắm luôn!!!
Tiểu Lý nghẹn lời.
Đột nhiên cảm nhận được mức độ chênh lệch giữa anh và ông chủ.
Ông chủ đúng là đại gia hòa nhập với dân lao động, làm anh thường xuyên quên mất ông chủ là người giàu sụ.
Sau khi anh đến làm việc cho ông chủ mới biết ông chủ đứng tên rất nhiều bất động sản, đi đến đâu mua nhà đến đấy, ngoài ra còn có một tòa cao ốc cho thuê.
Chưa kể có cả trang trại và vườn cây ăn quả.
Đây chỉ là những tài sản mà bọn họ biết.
Còn không biết bao nhiêu tài sản bọn họ chưa biết tới.
Thế nên anh không dám tưởng tượng rốt cuộc ông chủ giàu đến mức nào.
“Đi thôi đi thôi! Cậu chủ đi rồi, chúng ta cũng phải làm việc, cần phải dọn dẹp trong biệt thự để cậu chủ ăn ở thoải mái nữa.”
Thấy Lâm Chu đi khuất, quản gia Tôn gọi mọi người quay vào nhà làm việc.
...
Lâm Chu lái xe ba bánh đến ven đường trước cổng Đại Thế Giới Băng Tuyết rồi đỗ xe lại để bày quầy bán hàng.
Hôm qua, cậu phát hiện thời điểm này Cáp Nhĩ Tân đâu đâu cũng là khách du lịch.
Bởi vì hiện nay Đại Thế Giới Băng Tuyết đang cực hot.
Rất nhiều người phương nam đến Cáp Nhĩ Tân du lịch.
Trên đường toàn là khách du lịch, ngược lại khá ít người địa phương.
Đa số họ đều kinh doanh buôn bán.
Suy cho cùng, ngoài trời đang rất lạnh.
Mọi người thích ở yên trong nhà hơn.
Nhưng người phương nam không sợ lạnh.
Một lần vào Đại Thế Giới Băng Tuyết, họ có thể chơi hẳn mấy tiếng đồng hồ.
Lâm Chu tìm được vị trí lập tức bật bếp.
Than, củi, lửa đã có sẵn.
Tất cả đều nằm trên xe ba bánh.
Lúc chờ bếp nóng lên, Lâm Chu bắt tay vào làm gà ăn mày.
Đây là lần đầu Lâm Chu nhận được sách dạy nấu ăn món gà ăn mày hoàn chỉnh.
Trước đây, ấn tượng của cậu về gà ăn mày là hình ảnh trên TV: Một con gà bị giết, ướp gia vị, dùng lá sen bao lại, sau đó bọc một lớp bùn bên ngoài rồi quăng vào đống lửa là xong.
Không ngờ khi chân chính làm còn rất cồng kềnh.
Chỉ riêng công đoạn tạo bùn đã khá phức tạp.
Bùn vàng phải dùng rượu trộn với bùn, nhờ thế mùi rượu sẽ thấm dần vào thịt gà trong quá trình nướng.
Sau khi trộn bùn xong, Lâm Chu cởi găng tay, lại đổi một đôi găng tay mới, lấy một con gà ra khỏi thùng thép. Trước hết là xoa nước sốt ướp khắp thân gà rồi tẩm quất một lát, xác định đều rồi thì cho lên lá sen, dùng lá sen còn nguyên vẹn bao bọc gà.
Thế này vẫn chưa xong, còn phải trùm thêm một tầng mỡ chài heo giữa lá sen và lớp bùn, sau đó mới trét bùn lên.
Phủ một lớp hỗn hợp bùn lên miếng gạc ướt, trải phẳng ra rồi đặt gà lên, gói kỹ, trét kín bùn lại. Cuối cùng đặt lên vỉ nướng trên bếp lò.
Loại gà ăn mày này phải nướng trên lửa ít nhất hai tiếng đồng hồ.
Lửa trong lò rất lớn, vỉ nướng lấp kín một vòng. Hơn nữa, từ trên xuống dưới còn không chỉ một tầng, Lâm Chu bọc gà trong lớp bùn, lần lượt cho từng con vào bếp lò, sẵn tiện đếm xem một lò có thể chứa được bao nhiêu con gà ăn mày.
Cuối cùng, thử nghiệm cho kết quả là hai mươi con.
Tương tự như vịt quay trước đó.
Xem ra kích cỡ bếp lò này đã là cực hạn của xe quầy hàng.
Hình thức bày quầy bán gà ăn mày ở ven đường của Lâm Chu thu hút rất nhiều người vây xem.
Suy cho cùng, mọi người cũng mới thấy lần đầu.
Có hai cô gái trẻ người phương nam đi ngang trông thấy cảnh này bèn tò mò dùng di động chụp lại.
“Phương bắc khác chúng ta quá cơ! Ven đường vậy mà còn có quầy hàng bán gà ăn mày. Tớ thấy một con gà khá là to nha! Bây giờ mới nướng không biết phải mất bao lâu, trông có vẻ ngon lắm!”
“Chúng ta qua đó hỏi thử không?”
Đi du lịch chủ yếu là thưởng thức ẩm thực mà! Các cô xem quá trình Lâm Chu làm gà ăn mày, cảm thấy rất thích thú.
Hai người đi từ bên kia đường tới trước mặt Lâm Chu, sau đó ngọt ngào gọi ông chủ.
“Ông chủ, anh đang làm gà ăn mày đúng không? Gà ăn mày bán thế nào ạ?”
Trong ấn tượng của các cô, gà ăn mày chính là kiểu dùng bùn bọc bên ngoài rồi nướng lên thế này.
Lâm Chu đang ngồi xổm chất củi vào dưới đáy bếp lò.
Cảm thấy lửa chưa đủ lớn, cậu còn thổi phù phù vào đó mấy lần.
Kết quả bị sặc đến ho khù khụ.
Nghe thấy có người đến, cậu vội đứng dậy.
Thế là chọc hai khách hàng bật cười.
Thật sự không nín nổi!
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Chu, hai cô lập tức cười ra tiếng.
“Phụt!”
“Há há há há há.”
Lâm Chu nhìn hai cô gái cười ngặt nghẽo, bối rối nghiêng đầu.
Sao đấy?
Cậu bị nhận ra rồi à?
Không thì hai khách hàng nữ này đang cười cái gì? Hết chương 809.



Bạn cần đăng nhập để bình luận