Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 785. Anh em lo mày không giữ được mạng nhỏ! (1)



Chương 785. Anh em lo mày không giữ được mạng nhỏ! (1)




“Không cần đâu, cháu không đói, đợi tối đói rồi tính sau.”
Thật ra người nấu ăn không dễ đói, bởi vì ngửi nhiều khói dầu nên sẽ có cảm giác no bụng.
Cho nên lúc này Lâm Chu vẫn chưa đói.
“Buổi tối mọi người ngồi không ở đây à, sao không xem tivi đi?”
Lâm Chu không vội về phòng tắm rửa.
Thấy mọi người đều ngồi trong phòng khách, còn ngồi im ru như vậy, cậu có chút tò mò.
“Bây giờ tivi cũng chẳng có gì hay để xem, trừ khi có phim điện ảnh nào hay thì còn xem được, hơn nữa cho dù xem cái gì cũng cần phải là hội viên, đăng ký hội viên còn phải trả tiền, không xem không xem nữa.”
Nhắc đến những thủ tục thanh toán đó, Tiểu Lý đã thấy nhức đầu, thậm chí còn mất hứng thú xem phim truyền hình.
Lâm Chu gật đầu, cậu không thường xem tivi, cũng không rõ lắm.
Chỉ cần mọi người không buồn chán là được.
“Nghỉ ngơi sớm đi.”
Việc đầu tiên Lâm Chu làm sau khi lên lầu chính là tắm rửa.
Mùi chân giò ám đầy người, ngửi nhiều cũng ngán.
...
Trong con hẻm nhỏ, sau khi Lâm Chu đi, tâm trạng của mọi người vẫn không thể bình tĩnh trong một thời gian dài.
Khi các bạn học còn đang ở trường đều được ăn món cơm chân giò kho của ông chủ Lâm, nhóm lớp của Sở Cuồng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Trong số đó, khi Hướng Thiện nhớ lại những nỗ lực của mình để về Cáp Nhĩ Tân ngay sau khi được nghỉ, thì cậu ta thật sự cảm thấy trước mắt tối đen.
Gần đây Cáp Nhĩ Tân rất nổi tiếng, thế giới băng đã mở cửa, có rất nhiều người đến du lịch.
Cậu ta không mua được vé, nên đã đăng ký công ty du lịch với bạn cùng phòng.
Khi đăng ký, cậu ta thấy mức giá vài trăm tệ, thật rẻ.
Khi ngồi lên xe buýt, cậu ta đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Dọc đường vừa đi tàu hỏa, vừa đi xe buýt thì cũng thôi, còn đi thêm một đoạn đường thủy nữa.
Hơn nữa, tất cả đều là vé giá rẻ.
Có thể tưởng tượng được chiếc xe cũ nát đến mức nào, môi trường tồi tệ đến mức nào.
Nơi ở giữa chừng càng không cần phải nói.
Không bao gồm bữa ăn, lúc đó cậu ta cảm thấy không sao cả, nhưng những nơi dọc đường đi rất hoang vắng, thậm chí không tìm được đồ ăn, món bọn họ ăn nhiều nhất là bánh bao, mì gói.
Nói bọn họ đã trải qua muôn vàn khó khăn cực khổ trong chuyến đi này cũng không quá.
Lo lắng, sợ hãi bị công ty du lịch tồi tàn rách nát này bán đi.
Khi đến Cáp Nhĩ Tân, mấy người bạn cùng phòng đã muốn giết cậu ta.
Cậu ta cầu xin ông nội bà nội dọc đường, cuối cùng cũng sống sót.
Nếu không có tin tức ông chủ Lâm có thể bày quầy hàng ở Cáp Nhĩ Tân giúp mọi người gắng gượng.
Hướng Thiện nghĩ rằng cậu ta có thể sẽ không sống đến khi mặt trời mọc vào ngày mai.
Nếu chuyện ông chủ Lâm bày quầy hàng ở con hẻm đối diện trường học bị lộ ngoài.
Cậu ta cảm thấy mình không thể sống sót vào lúc này.
Ngay khi nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, cậu ta đã sụp đổ.
Tại sao lộ trình bày quầy hàng của ông chủ Lâm lại khác với dự đoán của cậu ta chứ!
Cậu ta cảm thấy khoảng thời gian này ông chủ Lâm nên trở về miền Bắc bày quầy hàng, Cáp Nhĩ Tân chính là thành phố có khả năng cao nhất.
Cậu ta vững tin đến như vậy.
Chính phần vững tin này đã khiến cậu ta thuyết phục bạn cùng phòng cùng mình về Cáp Nhĩ Tân.
Bây giờ chính là một mớ hỗn độn.
Sao cậu ta có thể nói ra được!
Nói ra rồi chỉ sợ cậu ta sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.
“Sao vậy Hướng Thiện?”
Bạn cùng phòng đang nằm trên giường khách sạn nghỉ ngơi, thấy Hướng Thiện cau mày ngồi đó, tưởng rằng cậu ta lo lắng bọn họ vẫn còn tức giận.
Lập tức xua tay một cách hào phóng.
“Lần này thôi vậy, mày cũng đừng nghĩ ngợi nữa, đều trách công ty du lịch, không ngờ bọn họ lừa đảo như vậy, đúng là của rẻ là của ôi mà.”
“Đúng vậy, quãng đường này thật sự quá gian khổ.”
“Cũng may tên của cậu, mỗi lần đọc đều có cảm giác khuyên nhủ bản thân hướng thiện, tính tình cũng tốt hơn nhiều.”
Hướng Thiện nghe thấy lời nói của bạn cùng phòng, cậu ta nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Cảm động, quá cảm động rồi.
Sao cậu ta dám nói ra chứ!
“À, tao nói giả dụ nhé, giả dụ tuần này ông chủ Lâm đến trường chúng ta bày quầy hàng thì sao?”
Ngay khi Hướng Thiện nói xong, cậu ta đã nghe thấy tiếng cười lạnh của ba người bạn cùng phòng.
“Không dám nói gì khác, tóm lại cậu sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
Hướng Thiện: ...
Hướng Thiện nở nụ cười đáng thương, giả vờ cười nói: “Tao đùa thôi, đùa thôi.”
Nhưng cậu ta lại lấy điện thoại di động ra @ Sở Cuồng trong nhóm lớp.
“Người anh em, mày hại tao khổ rồi!”
Lúc này Sở Cuồng đã trở về ký túc xá nằm ở trên giường chơi điện thoại di động, cậu ta nhìn tin tức này, để lộ khuôn mặt chấm hỏi của người da đen.
Cậu ta mới làm một chuyện tốt, bạn học trong lớp đều gửi tin nhắn riêng cảm ơn. Hết chương 785.



Bạn cần đăng nhập để bình luận