Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 792. Mọi người quen nhau từ lâu rồi à!



Chương 792. Mọi người quen nhau từ lâu rồi à!




[8/100]
"...”
[23/100]
Mới một lúc, số lượng hoàn thành nhiệm vụ đã đạt tới 23.
Lâm Chu giống như tìm được phương pháp hoàn thành nhiệm vụ. Chính là trả lời bọn họ.
Chỉ cần cậu phản hồi vừa đủ, mọi người tán gẫu càng hăng say hơn.
Sau đó nhiệm vụ của cậu vô thức hoàn thành rất nhiều cái.
Tạ Hoành cảm giác Lâm Chu hơi khác, cầm cơm chân giò kho tò mò nhìn ông chủ Lâm, sau đó nhích đến trước mặt mấy anh em, bắt đầu nói thầm.
"Bọn mày có cảm thấy hình như ông chủ Lâm khang khác không."
Diêu Siêu sắp vùi đầu vào hộp cơm mà ăn, nghe nói như thế thì nghi hoặc lắc đầu.
"Khác chỗ nào, vẫn ngon mà, tao cảm giác cơm chân giò kho còn ngon hơn cháo trước kia, tao thích ăn thịt."
Trong chốc lát một bát lớn cơm chân giò kho đã vào bụng, Diêu Siêu cảm giác toàn bộ mỏi mệt do bản thân thức đêm đều biến mất hầu như không còn, cảm giác sảng khoái khi ăn một miếng thịt thật to, thật sự không phải món ăn bình thường có thể so sánh.
Tạ Hoành:...
"Tao không phải nói cơm, tay nghề của ông chủ Lâm khẳng định là miễn bàn."
"Lần này ông chủ Lâm lại nói chuyện phiếm với chúng ta, mày hiểu ý tao không!"
"Tức là trước kia ông chủ Lâm nói chuyện với chúng ta, không phải mỗi câu đều đáp lại giống như hôm nay."
Trong mắt Diêu Siêu chỉ có ăn, căn bản không có lòng dạ nào quan tâm Tạ Hoành nói gì.
Nói nửa ngày không ai để ý đến cậu ta, Tạ Hoành cũng lười nói, ôm cơm chân giò kho tiếp tục ăn.
Đừng thấy người biết Lâm Chu bày quầy hàng ở đây không quá nhiều. Nhưng cộng lại cũng đến hơn một trăm người.
Bạn cùng lớp còn có bạn cùng phòng.
Người của một ký túc xá đến đã bốn người rồi.
Còn có khách hàng qua đường ngày hôm qua kéo theo người nhà tới ăn.
Cho dù không ai giới hạn số lượng một phần, nhưng cơm chân giò kho của Lâm Chu cũng nhanh chóng bán hết.
"Hả? Ông chủ Lâm anh phải đi hả?"
Bọn Tạ Hoành lưu luyến không rời nhìn ông chủ Lâm bán hết tất cả chân giò bắt đầu dọn quán.
"Ông chủ Lâm, ngày mai còn đến không?"
Lâm Chu gật đầu, khẳng định lời nói của bọn họ.
Chỉ cần còn là được.
Cho dù biết ông chủ Lâm sẽ ở đây bày quầy hàng một tuần, nhưng không chính miệng hỏi một câu, vẫn hơi lo lắng.
"Ông chủ Lâm, ngày mai có thể thêm chút ớt không, em muốn ăn cay, cơm chân giò kho ngon như thế, không có ớt là không có linh hồn!"
Mấy khách hàng ruột Giang Đông này rất quen thuộc với phương thức bày quầy hàng của Lâm Chu.
Biết chút việc nhỏ này ông chủ Lâm sẽ không để ý, hơn nữa có khả năng sẽ thỏa mãn bọn họ.
Cho nên cậu ta cứ đề nghị thẳng.
Khiến những học sinh của đại học Thanh Đảo cực kỳ kinh ngạc.
Còn có thể đưa ra yêu cầu nữa hả?
Trong bọn họ cũng có người thích ăn cay, tuy cơm chân giò kho không cay, nhưng cũng rất ngon, vốn không nghĩ tới cần ớt.
Vẫn là mấy người Giang Đông này biết ăn.
Lâm Chu gật đầu.
Lần này sau khi ở Tứ Xuyên một khoảng thời gian, giờ cậu cũng khá thích ăn cay, chỉ là không ăn được cay quá thôi.
Làm chút ớt thì không thành vấn đề, chuyện thuận tay mà.
"Được, ngày mai anh làm một chút."
"He he, cảm ơn ông chủ Lâm!"
Sau khi cơm tối vui vẻ kết thúc, quán cà phê Lưu Niên lại khôi phục yên tĩnh của ngày trước.
Chỉ có mùi thơm của món ăn rất lâu không tiêu tan trong quán cà phê khiến khách hàng mới tới cảm nhận được một chút không thích hợp.
Một cặp đôi trẻ hẹn hò, sau bữa cơm tối vẫn không muốn kết thúc buổi hẹn, vì thế đến quán cà phê chuẩn bị uống một ly cà phê tâm sự.
Mặc dù có khả năng buổi tối sẽ không ngủ được nhưng có thể nói chuyện phiếm tốt hơn.
Nhưng vừa đẩy cửa quán cà phê cặp đôi trẻ cảm giác sai sai.
Theo suy nghĩ khuôn mẫu của bọn họ về quán cà phê, quán cà phê bình thường đẩy cửa ra không phải là mùi thơm nồng đậm của hạt cà phê hả?
Quán cà phê này còn bán cơm à?
Sao đẩy cửa ra toàn mùi thơm của đồ ăn thế!
Nếu không phải bọn họ mới vừa ăn cơm nước xong, lúc này xác định là đói chắc.
Hơn nữa mùi thơm này cũng không nồng đậm mấy, chính là cảm giác tồn tại rất mạnh, còn nồng đậm hơn mùi thơm của hạt cà phê.
Đúng là chuyện lạ lùng.
Cặp đôi trẻ vào quán tìm vị trí ngồi xuống, ông chủ đến gọi món, thì tò mò hỏi.
"Xin chào, quán cà phê của các anh có bán cơm phải không?"
Thật ra thành phố nhỏ cũng có quán cà phê bán cơm.
Đơn thuần dựa vào lợi nhuận của cà phê không kiếm được tiền lắm, có vài người gọi một ly cà phê ngồi cả ngày cũng rất bình thường.
Cho nên có vài quán cà phê vì gia tăng lợi nhuận sẽ bán một vài món đơn giản.
Cặp đôi trẻ rất tò mò với mùi thơm món ăn trong quán này, mùi thơm này... tả thế nào nhỉ, rất mê hoặc người khác.
Cho dù mùi vị không quá nồng, nhưng thật sự rất thơm. Hết chương 792.



Bạn cần đăng nhập để bình luận