Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 796. Hả? Không cẩn thận như vậy à? (1)



Chương 796. Hả? Không cẩn thận như vậy à? (1)




Mẹ cô gái tò mò xem xét xe bán hàng này, bà không hiểu nổi giờ là tình tiết gì, liền yên tĩnh quan sát diễn biến, tiếp tục xem hướng phát triển của sự việc.
Bà nhìn thấy sau khi xe cơm chân giò kho dọn xong, hàng dài trong ngõ nhỏ cũng bắt đầu xếp ngay ngắn.
Sau đó chính là mùi thơm thức ăn nồng đậm bay ra từ trong ngõ nhỏ.
Mẹ của cô gái: !!!
Không phải chứ, sao thơm thế?
...
Phía trước quầy hàng trước mặt, Lâm Chu vừa mở nắp thùng inox, mùi chân giò lập tức bay ra.
Đám người nháy mắt im lặng, ai nấy cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn chân giò đầy ắp trong nồi.
Sau đó chính là một thùng rau xanh giữ tươi lớn, rau xanh được cắt thành từng khúc ngay ngắn, sau khi luộc chín chỉ cần nêm nếm là xong.
Mùi vị chủ yếu bắt nguồn từ nước kho, một thìa nước kho rưới lên, rau luộc nhạt nhẽo cũng có thể biến thành món ngon.
Khi kết hợp với cơm chân giò kho, rau xanh dư thừa gia vị sẽ không ngon, càng thanh đạm càng có tác dụng giảm ngấy.
Cuối cùng còn có một hũ ớt.
Ớt đỏ rực vừa mới bày ra, mấy khách hàng thích ăn cay đều sáng mắt.
“Quao, thật sự có ớt kia.”
Phần lớn khách hàng ở đây đều là đám người hôm qua.
Không ít người đều nghe thấy chuyện có người nói với ông chủ Lâm muốn ăn cay.
Thế là hôm nay ông chủ Lâm đã làm ớt, thật là cưng chiều lên tới tận trời.
Hũ đựng ớt vừa mới mở ra, mùi cay kích thích của ớt đã bay ra.
Khách hàng nhích lại gần đều ngửi thấy.
“Ông chủ Lâm ớt này cay không?”
“Tôi cảm giác chắc là cay, vị cay rất nặng.”
“Vậy hả, cái này là dùng ớt gì thế, tôi cảm giác ngửi thôi đã không chịu nổi rồi.”
Lâm Chu còn đang dọn dẹp quầy hàng, chuyển thùng cơm xuống, còn có hộp mang về trên xe bán hàng, chuẩn bị xong xuôi thì bắt đầu buôn bán.
“Lấy cái gì?”
Bình thường lúc bày quầy hàng, Lâm Chu đều đeo khẩu trang.
Bằng không muốn trao đổi với khách hàng, mở miệng nói chuyện, lỡ như văng nước miếng, vậy điểm bôi đen ông chủ Lâm phải +1 rồi.
Cậu nổi tiếng đã lâu, antifan cũng nhiều.
Lâm Chu không thường lên mạng, nhưng khi có khách hàng đến nói chuyện phiếm sẽ kể cho cậu nghe những chuyện này. Cho nên Lâm Chu vẫn biết.
Trước kia cậu bày quầy hàng, bóc đồ ăn nhưng lại không mang bao tay cũng có thể trở thành điểm để antifan mỉa mai.
Sau khi Lâm Chu biết cũng không nhớ ra, antifan vẫn nhớ, cũng không có gì để nói.
Bình thường cậu bày quầy hàng, vệ sinh xếp hàng đầu, ngay cả lúc nhận tiền, có khách hàng đưa tiền mặt cậu cũng sẽ không lấy bằng tay, kêu người ta đặt trên bàn, sau đó lúc không bận thì sẽ tháo bao tay xuống thu vào.
Đeo khẩu trang cũng vậy.
Cậu bày quầy hàng hot lên, không chú ý một chút thì một việc nhỏ cũng bị phóng đại.
Cho nên từ sau khi Lâm Chu biết mình có antifan cũng sẽ chú ý mọi chi tiết, sợ bị kiếm chuyện.
Sau đó còn cực kỳ tỉnh táo nhiệm vụ của hệ thống là ngẫu nhiên, địa điểm ngẫu nhiên, món ăn cũng là ngẫu nhiên.
Fan không tìm thấy cậu, antifan càng không tìm thấy cậu.
Bày quầy hàng lâu như vậy, đúng là không có antifan tìm đến trước quầy hàng của cậu.
“Một phần cơm chân giò kho, thêm khuỷu giò, lấy cay.”
Hôm nay các sinh viên của đại học Thanh Đảo nhớ dai, vừa đến cũng không đợi trong quán cà phê, đeo đầy đủ trang bị, xách theo băng ghế xếp hàng ở bên ngoài, sợ bị giành vị trí phía trước.
Cẩm nang mà khách hàng ruột Giang Đông phát vẫn rất hữu dụng, tối thiểu sinh viên của đại học Thanh Đảo đã biết chuyện phải mang băng ghế đến quầy hàng từ sớm.
Nhìn đám sinh viên phía trước đi, bọn họ lấy hết tất cả ghế trong ký túc xá ra, ngồi một hàng.
Cho nên cô gái mới trở lại trường ngồi trên hành lý cũng rất bắt mắt.
Vừa nhìn là biết người mới trở lại trường.
“Mọi người tới sớm thật.”
Cô gái ngồi trên hành lý đi theo đội ngũ từng chút di chuyển về phía trước, nhìn còn thoải mái hơn những người còn lại.
Có vài người ghế không có bánh xe, di chuyển về phía trước, phải chuyển cả ghế đi theo.
Hai chân dùng sức thay ròng rọc, đi về phía trước mấy bước.
“Rất nhiều người hôm qua đến, còn có người trở về suốt đêm hôm trước.”
“Kiwi cậu đến muộn rồi.” Đều là bạn học trong lớp, người thân quen với nhau chỉ kêu biệt danh, không gọi tên.
Biệt danh Kiwi này của cô gái chính là xuất phát từ tên trên mạng của cô, gọi quen nên cứ gọi như vậy.
“Suýt chút nữa tui không về được đó, nghĩ rằng nghỉ học về nhà, tui đã tiêu tiền xong rồi, sau đó nhìn thấy tin tức của ông chủ Lâm lâm thời muốn trở lại trường, mẹ tui vốn không tin, xin tận hai ngày mới để tui về đó.”
Nói lên đây cô gái cực kỳ mệt lòng.
“Tui vừa đáp máy bay xuống, còn chưa về ký túc xá, hành lý còn xách theo nè, vẫn là người không về quê như các cậu tốt hơn.”
“Cũng may cậu chưa về ký túc xá, bên ký túc xá nam có người nói chuyện lớn dã man, không chỉ lớp chúng ta, giờ người ở ký túc xá cách vách cũng biết ông chủ Lâm bày quầy hàng ở đây.” Hết chương 796.



Bạn cần đăng nhập để bình luận