Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 468: Thật hay giả đấy? (2)

Chương 468: Thật hay giả đấy? (2)Chương 468: Thật hay giả đấy? (2)
Anh vội vàng quay thêm video nhắm ngay xe tuyến mình đang đi, đăng lên mạng giải thích, tránh cho mấy bạn trên mạng tìm đến nhà anh.
Anh còn cố ý gắn vị trí.
"Fans của ông chủ Lâm ơi, mọi người đừng tìm vị trí nữa, là sơ sẩy của tôi vì đã không nói rõ, ông chủ Lâm ở trấn Lâm Thủy, tôi mua được trứng trà ông chủ Lâm bán ở trên xe tuyến đến nông thôn."
Lúc này đám khách hàng ruột tin tức nhanh nhẹn đã tìm được Douyin của Vương Tử Minh.
Thấy video anh mới đăng, cả đám đều không khỏi kích động.
"A a a, tôi không từ bỏ là quyết định chính xác, vị trí ông chủ Lâm bày quầy bán hàng tuần này được người ta chia sẻ rồi!"
"Chủ video, anh đúng là người tốt!"
"Trời ạ, sinh thời tôi lại có thể thấy khách hàng của ông chủ Lâm chủ động chia sẻ vị trí, là tôi chưa tỉnh ngủ à?"
Phương Tuấn là trưởng nhóm nên động tác rất nhanh.
"Có đại lão nào đến trấn Lâm Thủy xem trước không, chỗ tôi cách nơi đó hơi xa, sợ mất công đến."
Đám khách hàng ruột của nhóm khách hàng quây bánh bao của ông chủ Lâm cũng đang thảo luận tin tức đột nhiên bị công khai.
Khu bình luận không ngừng hiện lên đủ lời nói.
"Tôi hơi nghi ngờ là giả, có fan nào chịu công khai vị trí của ông chủ Lâm, có phải hình này được ghép không vậy."
"Tôi tìm nhân viên kỹ thuật xác định rồi, không phải ảnh ghép, khả năng là thật rất lớn, tôi không đi được, đã cho người đến trấn Lâm Thủy rồi, mọi người muốn chờ người của tôi xác nhận tin tức rồi xuất phát hay làm gì cũng được."
"Thật hay giả thế? Tin tức quá đột ngột, tôi không dám tin."
Có lẽ chó không thể lên tàu, nên cậu ta chỉ có thể tự lái xe mang Đại Bảo qua đó.
Cao Gia Chí lái xe dẫn Đại Bảo xuất phát đến trấn Lâm Thủy không lên tiếng.
Cao Gia Chí lái xe của ba mình mang theo Đại Bảo đến trấn Lâm Thủy.
Tin tức bị công khai chưa đến một tiếng, người của anh đã trên đường đến trấn Lâm Thủy.
Nghĩ trước nghĩ sau là không kịp ăn trứng trà nóng hổi đâu.
Cậu ta đã xuất phát.
Cho dù tin tức không thật, cũng chỉ là lãng phí mấy tiếng đồng hồ, có đâu sao đâu chứ.
Khi người khác còn đang bối rối vấn đề có đi hay không.
Trực giác nói cho cậu biết, có lẽ tin tức này là thật.
Sau khi thấy tin tức, cậu lập tức lên mạng tìm kiếm xem xe tuyến nông thôn là gì.
Đây là nguyên nhân Cao Gia Chí từ bỏ việc đi tàu cao tốc nhanh hơn, tự lái xe lên đường.
"Chúng ta chỉ biết là ông chủ Lâm bày quầy bán hàng trên xe tuyến của trấn Lâm Thủy, cụ thể trên chiếc xe nào, có thể ăn được hay không thì phải xem mũi của mày có linh hay không."
"Bảo à, đợi đến trấn Lâm Thủy phải xem mày đó."
Cậu ta sinh ra và lớn lên ở thành phố, cũng không rõ xe tuyến ở nông thôn là cái gì.
Không thấy Đại Bảo nhìn ảnh chụp, nước bọt sắp chảy đầy di động của cậu luôn rồi à.
Vốn tưởng sẽ là hình thức vận hành tương tự với xe buýt.
Không ngờ lại là kiểu ngừng xe ở các trạm cố định, hành khách mua phiếu lên xuống xe. Xe tuyến rất nhiều, không ai biết ông chủ Lâm ở trạm nào, lên chiếc xe nào bán.
Cho nên Cao Gia Chí không chùn bước mang theo Đại Bảo.
Dù sao Đại Bảo có mũi chó, có kinh nghiệm phong phú dựa vào mũi tìm ra ông chủ Lâm.
"Gâu gâu!"
Có lẽ Đại Bảo biết bọn họ sắp đi tìm Lâm Chu, nó ngồi ở đằng sau với vẻ mặt an phận, đuôi lắc lư qua lại.
Thỉnh thoảng còn đáp lại Cao Gia Chí vài tiếng.
Một người một chó hiếm khi hài hòa đến vậy. ...
Bên kia, Lâm Chu buôn bán quá tốt, sáng sớm chưa đi được mấy chiếc xe tuyến thì đã bán sạch một thùng trứng trà.
Sau đó lại về nhà kho thêm một nồi, chuẩn bị đi bán một vòng vào buổi chiều.
Khách hàng quen nhiều hơn, còn có khách hàng do khách quen dẫn đến, lượng mua thoáng cái đã tốt hơn.
Trong lúc đó cậu còn gặp mặt Phan Nguyên, chạy đi câu cá mấy tiếng đồng hồ.
Đấn lúc chạng vạng cậu mang theo trứng trà đã kho cả ngày đi bán.
Mấy khách hàng ruột đã tìm rất nhiều vòng trên đường của trấn nhỏ.
"Lại nói, chúng ta đã ngồi mấy chiếc xe rồi, không thể xác định ông chủ Lâm sẽ đến vào thời điểm nào, lên xe từ trạm nào, tìm thế nào bây giờ?"
Mấy người trẻ tuổi đứng tụm một chỗ gần một trạm xe, bắt đầu thảo luận thu hoạch của bọn họ.
"Mấy người không hỏi tài xế à? Tài xế chạy một tuyến biết chứ? Bọn họ chạy tới chạy lui mỗi ngày, ông chủ Lâm muốn lên xe bán trứng trà, bọn họ hẳn là người rõ ràng nhất."
Thanh niên bị hỏi rầu rĩ nói: "Tôi không dám!"
Những người còn lại: 2
"ý gì?"
"Bọn họ xuống xe đều phải kêu lên, anh không gọi cho biết xuống xe ở đâu trước thì tài xế đến trạm là lái đi ngay, sau đó kêu ở trên xe, tôi không gọi được, quá xấu hổ."
Lúc đó anh không dám mở miệng, phải đợi đến khi có hành khách muốn xuống xe, hô xe ngừng lại, anh mới theo phía sau người đó xuống xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận