Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 803. Nhiều người tập trung như vậy chỉ sợ đang âm mưu gì đó đúng không? (2)



Chương 803. Nhiều người tập trung như vậy chỉ sợ đang âm mưu gì đó đúng không? (2)




“Còn chờ gì nữa, mau đi xếp hàng thôi.”
Khi mấy người này nhận ra có gì đó không ổn, bọn họ vội vã chạy đến đầu ngõ, nhìn thấy người trong lớp Sở Cuồng đều có mặt, còn mang theo cả lều trại, bàn ghế rồi ngồi đó đánh bài, sắp không còn chỗ cho bọn họ trong con ngõ nữa!
Ai nấy mặt đen như đít nồi.
“Ô kìa, đến rồi đó hả, tụi mày gà thế, ăn cơm do ông chủ Lâm nấu mà đến muộn thế này, bảo sao không có phần.”
Đặc biệt là dáng vẻ ung dung ngồi đó của mọi người, giống như không coi mấy người đến giành cơm như bọn họ ra gì.
Nhìn chỉ muốn đánh một trận.
Nhóm sinh viên đến muộn, mặt mũi sắp méo mó vì tức giận.
Bọn họ sắp nghiến nát hàm răng!
Nhưng mọi người đều nhận nhiệm vụ theo dõi.
Bọn họ nhiều người như vậy mà không ai nhận ra, đến cả người chịu tội cũng không có.
Thật bực bội!
Bọn họ giống như những chú chim cút đi xuống cuối đội hình bắt đầu xếp hàng trong ánh mắt xem trò cười của mọi người.
Trước mặt mọi người, mấy người này không nói gì.
Nhưng màn hình điện thoại sắp bị bấm nát rồi.
...
Như mọi khi, Lâm Chu ăn tối xong thì dẫn Cơm Nắm đến khe núi Khê La.
Cậu đã đi mấy ngày nên quen thuộc đường xá.
Cậu còn có thể ngắm phong cảnh thành phố dọc đường.
Nhưng trời đã vào đông rồi, cũng không có phong cảnh gì.
Đến nơi, nhìn con ngõ đèn đuốc sáng trưng, còn có một dãy lều trại.
Lâm Chu còn nghi ngờ không biết mình có đi nhầm ngõ hay không.
Nhưng đám khách hàng nhìn thấy cậu, tiếng reo hò cho cậu biết mình không đi nhầm đường.
Nhưng mà kiểu này thì xe ba bánh của cậu có vào được không?
Lúc Lâm Chu dừng xe ba bánh ở đầu ngõ, suy nghĩ xem có nên bày bán ở đầu ngõ hay không.
Mấy người này bắt đầu vội vã bò dậy thu dọn lều trại và đồ đạc.
“Sai lầm rồi, quên chừa chỗ cho xe ba gác của ông chủ Lâm, mọi người mau thu dọn đi.”
Lâm Chu thấy bọn họ bắt đầu dọn dẹp đồ đạc thì cũng không do dự nữa, cậu lái xe vào ngõ.
Cậu cũng không đi sâu vào trong mà dừng xe trước mặt người đầu tiên, bắt đầu bày quầy hàng.
Đợi đến khi Lâm Chu bày quầy hàng xong rồi bắt đầu bán đồ ăn, con ngõ ồn ào náo nhiệt lúc nãy cũng trở lại bình thường.
Mọi người dọn dẹp đồ đạc sang một bên, xếp hàng mua cơm trước.
So với số người đến hôm qua.
Hôm nay càng có nhiều người hơn.
Hôm qua mẹ Lâm Mộng Mai đã ăn cơm chân giò kho, không những bản thân không về mà bà còn gọi cả chồng đến.
Hai vợ chồng đứng lẫn trong đám đông để trốn con gái, sợ bị phát hiện nên nhỏ giọng thì thầm.
“Cơm chân giò kho này có ngon như em nói thật không đấy?”
“Chẳng phải em đã nói với anh là do ông chủ Lâm làm à! Anh không biết ông chủ Lâm hả?”
Người mẹ đeo khẩu trang, còn không muốn bị con gái nhận ra nên nói rất nhỏ.
Người ba nhích lại gần mới có thể nghe được.
“Anh biết chứ! Nhưng anh chưa ăn lần nào. Con gái đâu rồi, có phát hiện chúng ta không?”
Lần đầu ba Lâm làm loại chuyện này, cảm thấy cực kỳ khó chịu, luôn có cảm giác căng thẳng lo sợ bị con gái phát hiện.
Mẹ Lâm có kinh nghiệm hôm qua, hôm nay không còn lo lắng đến vậy nữa.
Chủ yếu vì bà cảm thấy con gái cũng không có tâm trạng quan tâm đến chuyện khác, ánh mắt và đầu óc con bé đều đặt vào cơm chân giò kho, làm gì rảnh để ý tới người đi đường đang xếp hàng!
“Nghĩ nhiều rồi! Trong mắt con gái anh chỉ có ăn thôi.”
Bây giờ nghĩ lại, con gái vừa xuống máy bay đã đến thẳng ngõ nhỏ này, có lẽ vì biết tin tức ông chủ Lâm bày quầy bán hàng từ sáng sớm.
Về trường là giả, về trường ăn cơm chân giò kho mới là thật.
“Bởi em toàn suy nghĩ lung tung! Sao con gái có thể yêu đương được?”
Sau khi ba Lâm xác nhận con gái không bị bất cứ tên đàn ông bên ngoài nào dụ dỗ thì lại thay đổi cách nói.
Mẹ Lâm lập tức trợn trắng mắt.
“Mới đó mà hôm nay anh quay ngoắt 180 độ với hôm qua rồi! Là ai nghe con gái vừa về nhà đã thu dọn đồ quay lại trường ngay thì hận không thể cản trở, không muốn con đi hả?”
Ba Lâm xấu hổ cười gượng.
Chuyện này hơi ngại thật!
“Xếp hàng, xếp hàng đi!”
Ba Lâm không nói gì, giả vờ bận rộn xếp hàng.
Ông ngửi được mùi thơm trong không khí, hít một hơi thật sâu.
...
Trước quầy hàng.
Vì hôm nay chỉ có thể chọn một phần thịt.
Mọi người đều rất xoắn xuýt trước việc chọn món.
Khách hàng nhìn nào là giò, móng heo, khuỷu giò, vân vân và mây mây, chọn cái nào cũng có cảm giác phụ lòng người khác, đúng là khó quyết định mà!
“Vẫn là cơm chân giò kho đi! Trộn thêm tí ớt vào, vừa tiện lợi vừa ngon!”
Rất nhiều người chọn cơm chân giò kho, cứ thế cầm thìa xúc ăn từng ngụm lớn. Khỏi phải nói, mùi vị quá là thơm ngon.
Nếu chọn móng heo còn phải gặm, nào có thuận tiện thế này! Hết chương 803.



Bạn cần đăng nhập để bình luận