Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 407: Đìu mé, đội ngũ dài như vậy, vịt quay của anh thì sao! (2)

Chương 407: Đìu mé, đội ngũ dài như vậy, vịt quay của anh thì sao! (2)Chương 407: Đìu mé, đội ngũ dài như vậy, vịt quay của anh thì sao! (2)
"Ha ha ha ha, ông chủ Lâm, vịt quay vịt quay, tôi muốn ăn vịt quay."
"Ông chủ Lâm, mấy ngày không gặp, anh lại đẹp trai hơn rồi."
"Ông chủ Lâm..."
Đối mặt với sự nhiệt tình của mọi người, Lâm Chu cười dừng xe ba bánh lại, chào hỏi bọn họ.
"Hé lô hé lô, mọi người tới lúc nào vậy, chờ lâu lắm rồi đúng không."
Những khách hàng ruột gặp mặt Lâm Chu cũng giống như bạn bè cũ, tụ lại một cụm nói chuyện phiếm.
"He he, anh tuyệt đối không thể ngờ được đâu, tối hôm qua tôi tan tâm quá muộn, không còn vé tàu cao tốc nữa, lại sợ buổi sáng đông người, cho nên lái xe suốt đêm qua đây, tốn hết mấy trăm tệ của tôi."
"Tôi ngồi tàu cao tốc chuyến đầu tiên tới, cũng không đợi bao lâu, biết có thể ăn được vịt quay mà ông chủ Lâm làm, chờ có là gì đâu."
Đinh Siêu phản ứng chậm, vỗ đùi.
Mọi người bao quanh Lâm Chu, vừa nói chuyện, vừa nhường đường cho xe ba bánh của cậu, không chậm trễ cậu bày quầy hàng.
Toàn bộ hành trình không đến một phút đồng hồ.
Không ngờ những người này trong loạn có trật tự như thế, vừa chạy còn chú ý vị trí đứng, bắt đầu xếp hàng.
Bắt đầu từ lúc Lâm Chu xuất hiện, bị một đám đông vây quanh xe ba bánh, Đinh Siêu đã bị kinh ngạc bởi cảnh tượng này lui về bên cạnh, sợ xảy ra sự kiện giãm đạp.
Xe ba bánh của Lâm Chu tìm được vị trí đậu lại, một đội ngũ thật dài cũng hình thành.
"Chiều hôm qua tôi đọc được tin tức thì tới luôn, nhưng lúc đến nơi anh đã dọn quầy rồi, chỉ có thể tìm khách sạn ở lại, buổi sáng lại đến."
Sao anh quên mất những người này đều đến cướp vịt quay với anh chứ!
Chẳng phải anh cũng phải đi xếp hàng à?
Sắc mặt Đinh Siêu vặn vẹo, hối hận, vô cùng hối hận!
Đìu mé, đội ngũ dài như vậy, vịt quay của anh thì sao!
Mấy hôm trước ăn vịt quay, mặc dù có người xếp hàng nhưng không giống như vầy, một lò hai mươi con, mọi người cũng không sốt ruột, không giống như hiện tại, vịt còn chưa quay đã xếp hơn trăm người.
Đinh Siêu phản ứng lại cũng không đứng bên cạnh xem kịch nữa, nhanh chóng chạy đến phía sau đội ngũ xếp hàng.
Anh nhìn đội ngũ thật dài cũng hơi tuyệt vọng.
Còn vui vẻ đứng bên cạnh xem náo nhiệt!
Vậy phải đợi đến khi nào chứ?
Vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy một quán ven đường lại có đông người đến xếp hàng như vậy.
"Người anh em, tôi muốn hỏi một chút ông chủ Lâm rất nổi tiếng hả? Tôi thấy các anh nhiều người đều trang bị đầy đủ kéo nhau qua đây, là có tổ chức gì hả?"
Lễ nào ông chủ Lâm này rất nổi tiếng?
Đồng thời cũng sinh ra lòng hiếu kỳ đối với Lâm Chu.
Đinh Siêu tò mò không chịu nổi.
Sau đó anh nhìn thấy một vài người phía trước, thuần thục lấy một cái ghế xếp từ trong túi ra đặt trên mặt đất, người thì chơi điện thoại, người thì đánh bài, người thì coi phim, còn có người mang theo bữa sáng lúc này mở ra ăn khiến Đinh Siêu nhìn mà choáng váng. Khách xếp hàng đằng trước đang nhàm chán, thấy người Khẩu thành không hiểu gì, hâm mộ sự may mắn của anh, nhưng vẫn vui vẻ phổ cập khoa học về độ nổi tiếng của Lâm Chu ở Giang Đông.
"Trời! Mồm miệng người Giang Đông các anh kín thật nha, không để lộ tiếng gió nào ra ngoài luôn!"
Khẩu thành ở gần Giang Đông như vậy mà bọn họ chưa từng nghe nói tới.
Khách hàng ruột gượng gạo cười trừ.
Ai gặp được bảo bối nấu ăn ngon như ông chủ Lâm mà muốn nói ra ngoài chứ!
Nếu không phải ông chủ Lâm chủ động chạy đến Khẩu thành bày quầy bán hàng, người Giang Đông bọn họ chắc chắn sẽ thề chết giữ bí mật.
Suy cho cùng, càng nhiều người biết thì càng đông người giành ăn.
Trước kia, bọn họ chỉ giành ăn với người trong cùng thành phố Giang Đông.
Bây giờ còn phải chạy đến thành phố khác giành ăn với người ta, chỉ nhắc đến đã thấy chua xót muốn rớt nước mắt!
Ông chủ Lâm chính là người đàn ông xấu xa, có tay nghề tốt như vậy mà cứ chạy khắp nơi, dụ dỗ thêm đối thủ cạnh tranh cho họ.
Nếu cậu chịu yên ổn ở Giang Đông thì tốt biết mấy!
Hức hức hức, người bé nhỏ trong lòng khách hàng ruột cắn góc áo, nước mắt rơi đầy mặt.
Hận không thể đóng gói, giấu ông chủ Lâm đi, nhốt cậu vào phòng tối, để cậu làm món ngon cho bọn họ mỗi ngày!...
Sau một hồi trò chuyện, Lâm Chu bắt đầu chế biến vịt quay.
Nhóm khách hàng ngoan ngoãn ngồi chờ trước quầy hàng.
Dù họ chỉ xem ông chủ Lâm bơm hơi vịt cũng nhìn đến say mê.
Một bên khác, hôm sau ngày tân hôn, Hàn Phương và vợ sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi lái xe thẳng đến cổng trại chăn nuôi Quảng Đạt.
Còn cả đống việc đang chờ, nhưng cậu ta vừa nghĩ đến việc còn chưa mua vịt quay, những chuyện còn lại đều phải gác lại trước.
Nếu không mua vịt quay, giữa trưa thật sự khỏi ăn luôn.
"Chồng ơi, vịt quay ngon quá chừng! Chúng ta ở quê hai ngày nữa đi, khoan hãy trở về, nếu không sẽ không ăn được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận