Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 457: Phú Quý à, anh đừng để bị lừa như tôi! (2)

Chương 457: Phú Quý à, anh đừng để bị lừa như tôi! (2)Chương 457: Phú Quý à, anh đừng để bị lừa như tôi! (2)
"Thật hay giả thế? Anh cố ý đùa bọn tôi đấy à!"
"Làm gì có trứng trà nào bán 10 tệ một quải"
Vương Phú Quý liếc nhìn một vòng người dân trong thôn đang ở đó bằng vẻ mặt là mấy người không hiểu'.
"Là đám ếch ngồi đáy giếng mấy anh chưa từng gặp thôi! Hôm nay tôi còn ăn thử nữa, ngon nhức nách!"
Vương Phú Quý nói xong còn lộ vẻ đắc ý, như thể tự hào vì mình đã ăn được quả trứng trà 10 tệ.
"Mùi vị kia thật sự rất thơm..."
Ông còn chưa dứt lời đã bị La Hữu Căn cắt ngang.
"Phú Quý à, anh đừng để bị lừa như tôi!"
La Hữu Căn sợ ông bạn già của mình cũng bị người ta lừa mà không biết, đã thế còn quảng cáo trứng trà 10 tệ một quả cho người ta.
Nói ra thì nguyên nhân ông bác Vương Phú Quý vừa nghe trứng trà 10 tệ một quả trên xe buýt đã lập tức kích động là có liên quan đến La Hữu Căn.
Sau khi Vương Phú Quý biết chuyện này đã cực kỳ giận dữ, còn muốn gô cổ kẻ bán hàng lừa đảo kia đến đồn cảnh sát.
Ông về nhà hối tiếc rất nhiều ngày, trong lòng xót số tiền kia. Bị người ta lừa đến suýt nữa tức giận đổ bệnh.
Có một lần, La Hữu Căn ngồi xe buýt, đụng phải một người bán hàng gì đó. Kết quả, thứ kia tự nhiên bị hỏng. Mọi người trên xe đều nhìn thấy, La Hữu Căn cứ thế phải bồi thường hơn mấy trăm tệ.
Không ngờ, còn chưa bắt được kẻ bán hàng lừa đảo mà mém tí nữa đã đưa Lâm Chu vào đồn.
Giọng La Hữu Căn tức khắc cao hơn.
Có cả cảnh sát đến tận trong thôn để tuyên truyên phòng chống lừa gạt.
Cái gì mà rau quả hữu cơ, ăn vào có thể tăng cường sức khỏe, chữa khỏi đủ loại bệnh tật.
Kết quả, bọn họ bị lừa gạt không ít tiền.
Thôn họ cũng có rất nhiều người lớn tuổi bị đám người bán đồ ăn giá cao gì đó lừa gạt.
Vương Phú Quý nhắc đến còn chẹp miệng, nhớ lại hương vị chỗ trứng trà lúc nãy.
Trong mắt La Hữu Căn, hiện tại Vương Phú Quý tự hào nói trứng trà 10 tệ một quả ăn ngon thế này thế nọ, giống y những người dân trong thôn bị lừa kia.
"Lừa cái gì mà lừa, người ta niêm yết giá rõ ràng, cũng không có chuyện ép mua ép bán. Lúc đó tôi còn cho rằng cậu trai trẻ người ta là gian thương, gọi điện thoại báo cảnh sát. Kết quả, cảnh sát đến đó đều mua mấy quả ăn. Đừng thấy trứng trà 10 tệ một quả đắt, ăn ngon hàng thật giá thật nhé!"
Cuối cùng, thỉnh thoảng vẫn có người bị lừa.
"Tôi gạt mấy anh làm gì? Sáng mai anh có đi bán rau không? Chúng ta cùng đi nếm thử trứng trà kia đi. Tuy hơi đắt nhưng ăn lấy hương lấy hoa đỡ thèm cũng được."
Ông cũng muốn tin nhưng thật sự không thuyết phục được chính mình.
10 tệ một quả trứng, ông ăn nhanh mà không chịu nếm kỹ mùi vị, giờ nghĩ lại cảm thấy mình lỗ rồi.
Ông hẳn nên mua một cốc trà về, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ, từ từ thưởng thức.
Ông cảm thấy lúc còn trên xe, mình đã ăn quá nhanh.
La Hữu Căn cảm thấy lời Vương Phú Quý nói quá sức ảo ma, hệt như đang nghe kể truyện truyền thuyết xa xưa.
Vương Phú Quý một đường trở về, ăn chưa đủ no, ông cũng không nỡ mua quá nhiều, chỉ đành chịu đựng cơn thèm, chẹp miệng. Vẫn là ngày mai cùng ông ấy đến trấn trên chạy một vòng xem tình huống đi.
Nếu ông ấy bị người khác lừa thật, ông còn có thể khuyên nhủ giúp. ...
Một nơi khác, Lâm Chu lên bất kỳ chiếc xe buýt nào cậu gặp, bất kể thời gian, địa điểm khác nhau để bán trứng trà.
Dù trứng trà có mùi thơm hấp dẫn nhưng đến trưa cậu vẫn chưa bán được bao nhiêu.
Đến trưa, Tiểu Ngô và Lâm Chu bốn mắt nhìn nhau, phân vân không biết có nên bán tiếp hay không.
Trứng trà này thật sự rất thơm, rất nhiều người hỏi, nhưng vừa nghe được giá bán, mọi người lập tức im bặt.
Lâm Chu không bán được cũng không nóng vội, hôm nay mới là thứ ba, vẫn còn thời gian.
Bò bít tết 3000 tệ còn có khách hàng trung thành, cậu không tin trứng trà 10 tệ sẽ không có ai mua.
Lâm Chu nhìn dáng vẻ âu lo của Tiểu Ngô, buồn cười vỗ vai anh.
Tiểu Ngô thật sự rất lo lắng, anh kiếm được không ít tiền từ công việc này. Kết quả, ông chủ muốn bán trứng trà, còn không bán được.
Dù anh có nhiều mối quan hệ, quen biết các tài xế xe buýt trên trấn, chỉ cần chào hỏi là có thể lên xe bán hàng. Nhưng anh không quen biết tất cả mọi người trên trấn.
Không có chuyện mọi người sẽ mua vì nể mặt anh được. Anh vẫn chưa trâu bò đến mức đó.
Thế nên, khi thấy ông chủ buôn bán không tốt, anh cảm thấy hơi lo. Lỡ như ông chủ nghĩ rằng anh làm hướng dẫn viên không tốt, trừ tiền thì biết làm saol
Khoản tiền còn lại đến cuối tuần mới được thanh toán.
Sớm biết ông chủ bán một quả trứng trà 10 tệ, anh đã sắp xếp người chờ sẵn trên mỗi chuyến xe buýt. Lúc đó chẳng sợ không ai mua.
Nếu ông chủ không bán được sẽ xấu hổ lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận