Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 419: Nếu có thể làm lại, anh ta tuyệt đối sẽ không chọn bít tết! (2)

Chương 419: Nếu có thể làm lại, anh ta tuyệt đối sẽ không chọn bít tết! (2)Chương 419: Nếu có thể làm lại, anh ta tuyệt đối sẽ không chọn bít tết! (2)
Cho nên hắn mặc kệ Dương Hằng phía sau nói cái gì cũng vô cùng vui vẻ, không chút để ý, còn sợ anh ta mắng mệt, hỏi Lâm Chu lấy một ly rượu vang trong suất ăn trước, giúp anh ta giải khát.
"Nếm thử đi, đây chính là Lafite, tao không hay nghiên cứu món tây, không phải mày thường mời mấy em gái hẹn hò ăn món tây sao, uống thử xem ngon không."
Hiện tại Dương Hằng rất hối hận rồi.
Tục ngữ nói rất hay, lòng hiếu kỳ hại chết mèo.
Nếu anh ta không hiếu kỳ tại sao quảng trường Thời Đại có tiếng kèn Xô-na, cũng sẽ không đến xem náo nhiệt.
Sau đó cũng sẽ không nhìn thấy Thẩm Thừa Việt nghe kèn Xô-na ăn bít tết ở trung tâm đám người.
Sẽ không có cảnh tượng xấu hổ như hiện tại.
Anh ta đã có thể tưởng tượng nhìn thấy hình ảnh của mình trên hot search ngày mai.
Thẩm Thừa Việt nói xong lại gọi thêm cho mình một phần.
"Tao không uống đâu, mày để tao đi đi!"
Dương Hằng nhìn cảnh này nghĩ đây đâu phải rượu vang đỏ, táo độc còn không độc bằng cái này!
Trên mặt của hắn là nụ cười giống như bà ngoại sói, một tay túm chặt Dương Hằng, tay còn lại thì muốn cho anh uống rượu vang đỏ.
Dương Hằng không nhịn được phải lùi về đằng sau, lại bị Thẩm Thừa Việt như được đả thông hai mạch nhâm đốc kéo thật chặt.
"Mày tin tao đi, ăn ngon lắm luôn. Ông chủ cho tôi thêm một phần nữa đi, tôi ăn cùng với người này."
Đấn lúc đó bạn tốt chung của hai người còn có thể khiêu khích cười nhạo bọn họ.
Thẩm Thừa Việt nói xong còn ngước mắt nhìn quần chúng vây xem xung quanh, vui một mình không bằng vui chung.
Thịt bò kia đúng thơm, vừa non mềm vừa mọng nước, còn không có mùi tanh như chưa chín kỹ, trái lại mang theo mùi mỡ sau khi chiên của thịt bò, đúng là rất tuyệt.
"Một người không thích ăn bít tết như tao mà còn ăn đến mê mẩn nữa, mày hiểu không."
Một tảng bít tết nhỏ như vậy, ăn mấy miếng đã hết sạch rồi, vốn ăn không đủ no.
Khiến người đi đường vây xem xung quanh đều bật cười.
"Ai đi ngang qua không nên bỏ lỡ, món ăn ngon miệng cao cấp, bạn đáng để có được nó!"
Dáng vẻ cực lực tuyên truyền cho bít tết của Thẩm Thừa Việt lúc này giống như người do Lâm Chu mời đến, bản thân xấu hổ đội quần cũng phải lôi kéo người vây xem bị giống mình.
"Mấy bạn đẹp trai đẹp gái ơi, tôi nhiệt liệt đề cử mọi người đến trải nghiệm món ăn ngon miệng này, ăn không ngon cứ đến tìm tôi!"
Bọn họ giống đồ ngốc lắm hả?
"Ha ha ha ha, 3000 tệ một phần ăn quê xệ, đứa ngốc nào xông lên đi."
"Ha ha ha, chuyện thú vị như thế này, nếu không phải tôi không có tiền thì đúng là muốn trải nghiệm một chút thật."
"Người hot toàn mạng kế tiếp chính là anh, tôi mong đợi màn biểu diễn của các anh."
"Cơm Tây đẳng cấp này, tôi nhìn là được, người anh trai dũng cảm thật đấy."
"Ông chủ này cũng thật là ghê gớm, đầu óc nghĩ như thế nào mà lại bày quầy bán bít tết rượu vang đỏ ở ven đường nhỉ, lại còn diễn tấu nhạc cụ bên cạnh nữa chứ. Nếu không phải là thổi kèn Xô-na thì đúng là rất có ý cảnh."
"Không đâu không đâu, tôi sợ ăn xong cái thì nằm xuống luôn." Dương Hằng nghe thấy những lời này, càng cúi gầm xuống sâu hơn nữa.
Chỉ cần trên mặt đất có cái lỗ là anh có thể chui vào đó chôn kín mình luôn.
Anh sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ bị mất mặt giống như bây giờ.
Có bạn bè như thế này, thật là sự may mắn của anh. ....
Chỉ mất mấy phút, Lâm Chu đã chiên xong hai miếng bít tết.
Cậu đưa tay lấy từ trong ngăn kéo ra hai cái đĩa nhựa dùng một lần tự mang theo trên xe bít tết.
Nhìn giống như chất liệu thủy tinh, nhưng chỉ cần sờ lên gõ thử sẽ phát hiện là bằng nhựa cứng, rất có cảm giác.
Nhưng đặt bít tết đã được chiên vô cùng xinh đẹp lên đó thì có vẻ hơi mộc mạc.
Lâm Chu cũng bị cách ăn hào phóng của Thẩm Thừa Việt gây kinh ngạc. Lần này chiên xong, cậu còn cố ý nhìn Thẩm Thừa Việt hỏi hắn có cần cắt ra không.
Thẩm Thừa Việt hơi ngượng ngùng gật đầu, rụt rè nói: "Làm phiền."
Dương Hằng vẫn không thể chạy thoát được. Anh nhìn bít tết đã làm xong, cũng mặc kệ sự đời.
Sau đó trên tay anh đã bị nhét một phần bít tết, một ly rượu vang đỏ.
Thẩm Thừa Việt thấy Lâm Chu lại muốn đeo kính đen thổi kèn Xô-na, thì sắc mặt cứng đờ: "Ông chủ cứ để chúng tôi ăn không là được, không cần diễn tấu đâu."
"Đây là một bộ phận trong phần ăn."
Lâm Chu cũng đâu muốn đâu, nhưng trong nhiệm vụ có cái này, cậu cũng hết cách.
Cũng tại cậu xui xẻo rút trúng kèn Xô-na, chứ nếu cậu rút trúng nhạc cụ nào ưu nhã một tí thôi thì không đến mức xấu hổ thế này rồi.
Cậu nói xong thì tháo khẩu trang còn nguyên xuống, lộ ra một nụ cười xấu hổ nhưng không mất đi sự lễ phép.
Sau đó cậu đổi sang đeo khẩu trang bị cắt một cái lỗ, bắt đầu diễn tấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận