Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 538: Không được rồi, không được rồi, không ăn nổi nữa!

Chương 538: Không được rồi, không được rồi, không ăn nổi nữa!Chương 538: Không được rồi, không được rồi, không ăn nổi nữa!
Một đám người nói chuyện phiếm hăng hái, kết quả nghênh đón mấy khách hàng ruột tới.
Bọn họ ngửi được mùi đồ nướng trong không khí, nhìn thấy các công nhân bốn phía ăn ngã trái ngã phải, còn có ông chủ Lâm đang nướng xiên rất bắt mắt.
Đây là ông chủ Lâm?
Bọn họ tìm được ông chủ Lâm bày quầy hàng ở đâu rồi?
Những khách hàng ruột anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong ánh mắt đều là không thể tin.
Không phải nửa đêm nửa hôm gặp ma đó chứ?
Vậy mà bọn họ gặp được ông chủ Lâm?
Khoảnh khắc đầu tiên, tâm trạng của bọn họ không phải vui vẻ mà là đau lòng.
Một người đàn ông mang theo tiếng khóc nức nở, bổ nhào vào lòng ông chủ, ông chủ cũng rất đúng lúc đỡ được anh ta.
Cũng có sự đau lòng, khổ sở, tủi thân khi rất lâu không nhìn thấy ông chủ Lâm quay về Giang Đông bày quầy hàng.
Khách hàng ruột chạy như bay đến trước mặt Lâm Chu, kết quả không kịp thắng xe, bổ nhào vào lòng cậu.
"Ông chủ Lâm!"
Đủ loại cảm xúc đan xen, chỉ khiến người ta nóng mắt.
Những công nhân bị tiếng ông chủ Lâm gào khóc này làm cho kinh ngạc, trừng to mắt, trong mắt lóe ra ánh sáng hóng chuyện nhìn cảnh tượng này.
Không mang hy vọng đến đây tìm ông chủ Lâm, kết quả thật sự tìm được không thể tin nổi.
Người này mới vừa nói xong, đã nhìn thấy đồng bọn bên cạnh, cũng quỳ trượt bổ nhào vào trong lòng của ông chủ Lâm.
Vốn dĩ mấy khách hàng ruột phía sau cũng chuẩn bị khóc, kết quả thấy cảnh này, cảm xúc đang ấp ủ không còn tí nào, ngại ngùng lau nước mắt không tồn tại trên mặt.
"À, vở diễn này hơi lố rồi đó, khiến bọn tôi cũng không theo kịp."
Hình ảnh này đặt trong phim truyền hình cũng là một cảnh vô cùng hài hòa.
"Ông chủ Lâm ơi-. Không phải tôi đang nằm mơ đó chứ, thật là anh àI"
Các anh thương lượng xong, sao không dẫn anh ta theo chứ!
Vì thế giây tiếp theo, những khách hàng ruột này đều bổ nhào vào trong lòng Lâm Chu, bao quanh cậu.
Người đàn ông khiếp sợ trừng to mắt.
"Ông chủ Lâm, anh có biết chúng tôi tìm được anh vất vả lắm không!"
Đúng thật là do dự sẽ bại trận.
Thật là một tuồng kịch hay, khiến những công nhân ăn no bên cạnh đều xem đến cảm động.
Mấy người mang theo tiếng khóc nức nở vừa gào khan, vừa lay Lâm Chu không buông tay, nghe vô cùng thê thảm.
"Ông chủ Lâm..."
Trong đám người còn có khách hàng qua đường đang rối rắm có cần đăng vị trí ông chủ Lâm bày quầy hàng ra không, cũng không cần rối rắm nữa.
"Ông chủ Lâm, sao anh nỡ vứt bỏ chúng tôi vậy!"
Anh ta còn đang rối rắm, ông chủ Lâm cũng đã bị mấy khách hàng tìm được rồi!
Nghĩ đến đồ nướng mà ông chủ Lâm làm ngon như vậy, khách hàng qua đường cũng không cần rối rắm nữa, nhanh chóng chụp ảnh lại đăng lên vòng bạn bè, còn ghi chú có người bằng lòng mời anh ta ăn đồ nướng mà ông chủ Lâm làm, anh ta có thể cung cấp vị trí miễn phí, hiện tại có thể đến ngay.
Sau khi đăng xong anh ta nghĩ đến trong vòng bạn bè có thể không có bao nhiêu người biết ông chủ Lâm, càng đồng ý đăng tin tức lên mạng.
Làm xong những việc này, anh ta nhìn qua ông chủ Lâm.
Chỉ thấy ông chủ Lâm đã đỡ mấy khách hàng kia dậy.
"Ông chủ Lâm, tuần này anh đều bày quầy hàng ở đây phải không?"
"Mấy giờ ra bán, rồi mấy giờ bày quầy hàng, có nghỉ hai ngày cuối tuân không?"
"Ông chủ Lâm, đồ nướng gọi ở đâu vậy?"
Tiểu Bạch vây xem nghe thấy thế, cũng ý thức được bản thân nên lên sân khấu.
Sau đó nhìn thấy Đại Đông còn đang ngồi tê liệt trên ghế, đã nhảy lên chạy tới trước quầy hàng.
"Ông chủ, tôi dẫn bọn họ vào nông trường gọi món nhé."
Tiểu Bạch: ???
Sao còn cướp miếng ăn chứ!
Lâm Chu không phát hiện cuộc đọ sức nhỏ giữa các công nhân, gật đầu, kêu những khách hàng ruột cùng anh đi vào nông trường gọi món.
"Nguyên liệu nấu ăn trong nông trường có đều có thể gọi, không giới hạn số lượng, vô cùng đầy đủ."
Một lò của Lâm Chu có thể nướng đến trăm xiên, hơn nữa những người khác đều ăn đủ rồi, cho nên nói lời nói này vô cùng tự tin, không chút lo lắng không đủ bán.
"Trời ơi, chúng ta không phải đang nằm mơ chứ?"
"Gặp được ông chủ Lâm thì thôi đi, còn không giới hạn số lượng, tha hồ ăn?"
"Ai nhéo tôi thử đi, tôi hơi không dám tin."
Nhìn dáng vẻ bọn họ làm trò kỳ quặc, Lâm Chu bất đắc dĩ cười.
Nếu nói biết diễn trò vẫn là những khách hàng ruột biết diễn trò hơn.
Trên đường đi đến nông trường, sau khi mấy khách hàng ruột bình tĩnh lại từ trong tâm trạng kích động tìm được ông chủ Lâm, thì bắt đầu lo lắng có cần đổi mới tin tức tìm được ông chủ Lâm trên app không.
"Đổi đi, mọi người cách mạng hữu nghị lâu như vậy, hơn nữa không giới hạn số lượng, có lẽ là đủ ăn."
"Nhưng mà lỡ như đại đội đến đây, liền giới hạn số lượng thì sao? Hay là chúng ta ăn xong đi rồi đổi mới?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận