Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 761: Hôm nay ông chủ Lâm có tâm trạng tốt nhỉ? (1)

Chương 761: Hôm nay ông chủ Lâm có tâm trạng tốt nhỉ? (1)Chương 761: Hôm nay ông chủ Lâm có tâm trạng tốt nhỉ? (1)
Mấy giáo viên thật sự rất vui mừng.
"Anh đẹp trai, tay nghề của anh đỉnh thật đấy, đây là bánh mè gì mà ngon đến như vậy!"
Mấy giáo viên nhìn Lâm Chu với ánh mắt giống như nhìn một vật quý hiếm, khiến Lâm Chu cảm thấy hơi ngượng ngùng.
"Bánh mè xốp mỡ, dùng mỡ heo để làm cho nên sẽ thơm hơn một chút."
Lâm Chu giải thích đơn giản.
Mấy giáo viên chỉ là quá ngạc nhiên tò mò nên hỏi thử, trọng điểm không phải ở vấn đề này.
Lúc này không có gì làm, tò mò về Lâm Chu, bọn họ liền đứng trước quầy hàng của cậu trò chuyện.
Nhìn thấy Lâm Chu luôn nhìn về phía mấy em học sinh đang ăn bánh mè, mấy giáo viên thở dài thườn thượt.
Có thể nhìn ra được các em sống rất khó khăn.
"Phần lớn học sinh ở đây đều là "những đứa trẻ bị bỏ rơi" cả, ba mẹ đi làm xa, không thể chăm sóc con cái, cho nên để bọn trẻ sống dưới quê với ông bà."
Thật ra cậu cũng không nhìn ra được.
Lâm Chu gật đầu đồng ý.
"Người già chăm sóc trẻ nhỏ, thì chắc chắn không thể chu đáo như vậy được."
Có một số đứa trẻ trông khá khỏe mạnh, nhưng cách ăn mặc lại rất xuê xòa.
"Đừng nhìn các em có chút nghịch ngợm, đó là vì ông bà không có nhiều sức lực để chăm sóc các em nên như vậy, thật ra mấy em ấy đều những đứa trẻ rất ngoan."
Lâm Chu ngâm nga ca hát, tắm rửa rồi thong thả nấu bữa tối cho mình.
Mùa đông, trời tối sớm, nếu không về sớm thì đường núi sẽ khó đi.
Về nhà, tâm trạng của Lâm Chu khá tốt, cậu cảm thấy vui vẻ hơn chuyện sáng nay khách hàng ruột bao trọn bánh mè, hoàn thành nhiệm vụ nhiều.
Trò chuyện một lúc, mắt thấy trời đã sắp tối, mọi người chào tạm biệt rồi rời đi.
Sau đó, cậu nhấp vào tài khoản phụ mới tạo lúc trước.
Đã lâu rồi cậu không được trải nghiệm một cuộc sống đơn giản như vậy.
Nằm trên giường không có gì làm, cậu chỉ nghĩ đến việc lướt xem video.
Ăn xong thì cậu nằm lên giường.
Hộp thư có đến 99+.
Ngày hôm sau, Lâm Chu vẫn dậy sớm làm bánh mè.
Lâm Chu cảm nhận được sự khác biệt giữa việc tự nguyện đi bây hàng và chuyện bày quầy để hoàn thành nhiệm vụ.
Sau này cậu sẽ không làm những việc như vậy nữa, cho nên cũng không cần thiết phải giữ tài khoản này.
Phần tin nhắn riêng tư của ứng dụng Douyin này sẽ hiển thị đã đọc khi đã xem, Lâm Chu hoàn toàn không dám đọc, cậu thẳng tay xóa tài khoản này.
Bây giờ Lâm Chu đã quyết định nếu mình ở trong tình huống không thiếu gì cả, cậu lại là một người dễ thích nghỉ với hoàn cảnh, vậy tại sao không đi bày quầy để tìm niềm vui cho mình chứ?...
Hay lắm, lúc cậu đăng ký quên tắt tin nhắn riêng tư rồi.
Ban đầu cậu nghĩ rằng mình chỉ đi bày quầy trước cổng trường vào buổi tối, nhưng khi nghĩ đến những khách hàng đã vội vã đến huyện vì mình, cậu quyết định vẫn đi bày quây vào buổi sáng như cũ. Không ngoài dự đoán, khi Lâm Chu đến nơi, số lượng người đến đông hơn hôm qua nhiều.
Chắc tin tức cậu ở đây đã được xác nhận rồi, càng có nhiều người đến.
Khi có nhiều người, không cần Lâm Chu phải mở miệng.
Mọi người đều biết sẽ giới hạn mua, cho nên bọn họ căn bản không mua nhiều.
Bọn họ chỉ mua đủ lượng thức ăn cho bản thân.
Tiểu Du và Tiểu Soái cũng ở đây.
Tiểu Soái nhận được tin tức liên đi suốt đêm đến đây, ngày hôm sau lái xe đưa Tiểu Du lên trấn, cuối cùng cũng kịp mua bánh mè vào sáng hôm nay.
Đồ ăn ở huyện rất ít, sau khi thưởng thức món ăn Lâm Chu nấu, mọi người càng không ăn được món nào khác.
Chỉ mong chờ được ăn bánh mè này.
"Ông chủ Lâm, hôm qua tôi có đến đây, nhưng khi tôi đến thì anh đã dọn dẹp quầy hàng rồi, tôi đến muộn một chút cho nên đã bỏ lỡI"
"Ông chủ Lâm, chiều hôm qua anh không bán hàng à? Tôi còn tưởng rằng chiều hôm qua anh cũng bày quầy chứ, cuối cùng tôi đến đây mà lại không thấy."
"Ông chủ Lâm, ông chủ Lâm..."
Sau khi trải qua vô số câu hỏi của mấy em học sinh tiểu học ngày hôm qua, thì hôm nay Lâm Chu đã có thể tự tin đối phó với mấy câu tán gẫu bất chợt của khách hàng.
Là người đã tiếp xúc với Lâm Chu trong những ngày qua, Dương Nhược Ly cảm nhận được sự khác biệt của cậu ngay lập tức.
"Hôm nay ông chủ Lâm có tâm trạng rất tốt nhỉ?"
Dương Nhược Ly nhìn Lâm Chu dẻo miệng, khéo léo ứng xử với khách hàng, thì không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
"Tâm trạng của tôi vẫn luôn không tệ."
Lâm Chu nói sự thật.
Kể từ khi cậu xuyên không đến nay, tâm trạng mỗi ngày đều rất rốt, hoàn toàn không có phiền muộn gì.
Tại sao Dương Nhược Ly đột nhiên hỏi như vậy.
"Chỉ là cảm thấy hôm nay ông chủ Lâm nói rất nhiều, lúc trước chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, ông chủ Lâm nghe nhiều hơn."
Nghe lời Dương Nhược Ly, mấy người khách cũng phản ứng lại.
Đúng thết
Bọn họ mải mê trò chuyện, còn quên cả việc mình vẫn luôn nói chuyện với ông chủ Lâm, kỳ tích mài
Bạn cần đăng nhập để bình luận