Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 707: Mày sợ, tao không sợ chắc? (2)

Chương 707: Mày sợ, tao không sợ chắc? (2)Chương 707: Mày sợ, tao không sợ chắc? (2)
Vừa rồi anh đứng bên kia vẫn không có cảm giác gì.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải tới gần con hổ, chân anh lập tức mềm nhữn theo phản xạ.
Nếu không nhờ dựa trên người Lưu Hàng, dám chắc lúc này anh đã ngã sấp mặt.
Lưu Hàng co giật khóe miệng nhưng vẫn đỡ Tiêu Phàm, hai người cùng đến trước chỗ ông chủ Lâm.
Có hai người họ dẫn đầu, các khách du lịch còn lại động lòng, cũng lặng lẽ nối gót theo sau, lề mề nhích đến từng chút một.
Còn vừa đi vừa nhìn về phía con hổ bên cạnh quầy hàng.
Bọn họ thấy con hổ thật sự chỉ chuyên tâm ăn uống, không thèm để ý đến mình mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Lâm Chu đã múc một bát đậu hũ đầy: "Anh muốn nước sốt gì?"
Cậu định giá 10 tệ một bát, miễn không lỗ vốn là được.
"Một phần 10 tệ."
Lâm Chu bật cười, đậu hũ vốn rất rẻ, đậu tương cũng không đắt, cái đắt là tiền công.
Nghĩ vậy, bọn họ cũng hỏi ra tiếng.
Nghe ông chủ Lâm nói, nhóm khách du lịch sững sờ, rẻ thế ư?
Cậu từng xem các món đậu hũ khác, chỉ có mấy tệ một bát, khối lượng còn rất nhiều.
Đúng lúc Tiêu Phàm và Lưu Hàng muốn thử cả hai vị, thế là gọi luôn hai phần.
Lâm Chu thấy số đậu hũ còn lại không bao nhiêu thì cho hổ toàn bộ.
Mỗi người giao xong tiền lập tức xách theo túi đậu hũ chạy đi còn nhanh hơn thỏ.
Chỉ một lúc mà cậu đã bán được hơn hai mươi bát.
Thế là mỗi người gọi một bát, nhưng lại không dám ăn trước mặt con hổ, sợ nó ăn xong đậu hũ phần nó sẽ nhìn chằm chằm vào phần của họ.
Đúng là quá bất ngời
Cậu vốn tưởng hôm nay không bán được đậu hũ, chờ cày xong thời gian, đến 5 giờ sẽ mang về nhà tự mình ăn.
Nào ngờ hổ còn có thể dẫn khách hàng đến.
Những khách hàng này đều do hổ dẫn đến nha!
Lâm Chu cười cực kỳ hiên hòa, không muốn chạy trốn nữa.
"Thì ra đậu hũ nóng có mùi vị này, tuyệt cả là vời!"
"Ây dà má ơi, đây đâu phải đậu hũ, tôi cảm thấy tôi đang ăn đồ trên trời thì có."
"Thật ra cũng cần đấy! Núi Đại Bạch có mấy ngàn con dã thú, có một số loài động vật còn thích chơi với con người, nhưng hổ đúng là hơi nguy hiểm."
"Chúng ta có nên nhắc nhở ông chủ Lâm rằng làm vậy quá nguy hiểm không? Con hổ này... à không, Mèo Lớn chứ! Dù nó trông rất ngoan, lại còn học tiếng mèo kêu meo meo yếu ớt, nhưng suy cho cùng vẫn là hổ hoang dã mài!"
"Chuẩn! Đậu hũ mềm nhưng không nát, gắp lên rồi chấm vào nước sốt, ăn một miếng ngon cực luôn. Kết cấu rất tuyệt, lúc nhai, mùi thơm của đậu hũ và hương vị nước sốt hòa quyện vào nhau, vừa thơm vừa cay, nhưng vị cay này chỉ mang đến mùi tươi ngon, thơm quá đi!"
Nhóm người ngồi xổm ăn đậu hũ nóng ở phía xa nhìn Lâm Chu đầy gan dạ, dám sờ con hổ ở khoảng cách gần như vậy thì hoảng sợ tột độ.
Một số khách du lịch chưa từng ăn đậu hũ trước kia, lúc này nếm được hương vị rồi thì vô cùng kinh ngạc.
Người nào người nấy ngồi xổm bên đường, trong tay bưng bát inox, ăn đến lộ ra vẻ mặt đầy ngọt ngào. "Hôm nay tôi lên mạng còn thấy có fans của ông chủ Lâm ra giá cao trên toàn mạng để cầu vị trí của ông chủ Lâm đấy! Không ngờ ông chủ đến Cát Lâm rồi."
“Chứ gì nữa, ai mà ngờ được chuyện này.
"Thật là thơm quá đi! Lát nữa tôi đi trả bát phải hỏi ông chủ Lâm có phải cả tuần này đều bày quầy bán hàng trên núi Đại Bạch không mới được."
"Dù ông chủ Lâm bày quầy bán hàng trên núi Đại Bạch cả tuần, tôi nghĩ cũng không có nhiều người đến đâu. Đầu tiên là vì hầu như nhóm fans ruột của ông chủ Lâm đều ở phương nam, cách Cát Lâm quá xa. Tiếp theo còn có con hổ nữa."
Bọn họ xem như đã nhìn ra, có lẽ con hổ sợ này sẽ dính chặt lấy ông chủ Lâm.
Thế thì sẽ có đậu hũ ăn, coi dáng vẻ nằm sấp của nó thật sự giống một con Mèo Lớn chưa kìal
Ông chủ Lâm vẫn đang vuốt ve nó.
Thật ra, lúc đầu Lâm Chu cũng rất sợ.
Nhưng con hổ này vì miếng ăn mà kêu gru gru với cậu, ai có thể chống đỡ nổi!
Có lẽ nó sợ dọa đến cậu, âm thanh còn nhỏ hơn tiếng kêu grừ grừ lúc nó phát hiện cậu chạy trốn nhiều.
Ai biết được con hổ lớn như vậy cứ thế nằm sấp trước mặt cậu, tùy ý cậu sờ nắn. Lúc này mà còn không ra tay thì đúng là người cứng lòng.
Chẳng mấy chốc, con hổ đã ăn hết đậu hũ trong bát inox trước tiên, nhưng Lâm Chu chưa nhận ra, vẫn đang sờ mèo. Nhóm khách du lịch cảm nhận được ánh mắt dã thú đều cảm thấy đó như thể ánh mắt tử vong rơi xuống người bọn họ.
Ánh mắt mãnh liệt này khiến da đầu người ta tê dại.
Nhóm khách du lịch phảng phất có cảm giác bị thú dữ nhắm trúng, căng thẳng nhìn lên thì lập tức trông thấy con hổ luôn cúi đầu ăn đậu hũ nãy giờ, không biết từ khi nào đã ngẩng đầu nhìn chằm chằm bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận