Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 804. Đây là muốn nhận feedback sau khi ăn đúng không?



Chương 804. Đây là muốn nhận feedback sau khi ăn đúng không?




Có điều ngồi xổm xuống ăn, đeo găng tay vào cầm lên gặm cũng khá tuyệt.
Đáng tiếc không được chọn nhiều, chỉ có thể chọn một loại.
Sau khi khổ sở lựa chọn xong, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng rơi xuống người Lâm Mộng Mai.
Chính cô gái này đầu độc ông chủ Lâm, khiến ông chủ Lâm giới hạn lượng mua cả thịt.
Ngẫm lại đau lòng quá đi mất!
Mọi người đổ hết nỗi phẫn nộ do không được ăn hai phần thịt lên đầu Lâm Mộng Mai.
Hôm qua, Lâm Mộng Mai không giành được móng heo vào tay, thế nên mới bốc đồng nói mấy câu.
Nhưng hôm nay cô đến sớm, chắc chắn có thể xếp hàng mua được.
Lúc này, cô bắt đầu hối hận hành động nông nổi hôm qua của mình.
Chỉ đành giả chết trước ánh mắt như dao phóng đến của các bạn học.
Lúc ấy, cô thật sự không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn ăn cho bằng được cơm chân giò kho thôi.
Không nghĩ tới hai ngày sau cô là một trong những người đến sớm thì phải đối diện với sự lựa chọn khó khăn này thế nào.
Lâm Chu nhìn nhóm khách hàng đều ăn cơm chân giò kho.
Lại bắt đầu nghĩ tới nhiệm vụ.
Cậu đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ, nếu bây giờ không cố gắng thêm chút nữa, lỡ mất phần thưởng, cậu sẽ thẹn với lòng lắm!
Nghĩ thôi đã thấy khó chấp nhận rồi.
Lâm Chu ngẫm nghĩ một lát, vẫn phải làm nhiệm vụ thôi.
Thế là, lúc đưa cơm chân giò kho cho khách hàng mới ăn lần đầu, cậu còn thuận miệng nói: “Phiền quý khách ăn xong thì đánh giá ngắn gọn về mùi vị của cơm chân giò kho được không?”
Có thể nói câu hỏi này rất trực tiếp.
Đầu tiên, khách hàng hơi sững sờ.
Ngay sau đó là vô cùng kích động. Ông chủ Lâm vậy mà nói chuyện với bọn họ kìa!
Đây là muốn nhận feedback sau khi ăn đúng không?
Cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhóm khách hàng gật đầu nhanh hơn ai hết.
Sau đó, mọi người đắm chìm trong niềm vui sướng được nói chuyện với ông chủ Lâm. Cậu còn muốn nhận feedback từ họ.
Họ nhanh chóng mở hộp cơm ra, ăn ngay trước mặt Lâm Chu.
Sau đó thầm suy nghĩ nên đánh giá thế nào.
Nói thật, cậu chàng khách hàng tự cảm thấy mình không xứng được đánh giá cơm chân giò kho ngon cỡ này.
Nhưng, ông chủ Lâm vẫn đang chờ cậu ta kìa.
Nhìn ánh mắt mong đợi của ông chủ Lâm.
Cậu ta không muốn làm ông chủ Lâm thất vọng.
Thế nên cậu ta chẳng những khen mà còn phải để ông chủ Lâm nghe được cậu ta thích cơm chân giò kho đến mức nào!
Nhờ chiến lược này.
Lâm Chu gần như hoàn thành nhiệm vụ chỉ trong hai tiếng đồng hồ.
Thay vì quanh co lòng vòng mãi, chẳng bằng cứ hỏi thẳng ý kiến phản hồi từ nhóm khách hàng.
Cậu đủ tự tin vào tay nghề của mình.
Chắc chắn feedback chỉ toàn lời khen.
Dù cậu làm vậy ắt hẳn sẽ khiến nhóm học sinh đến mấy ngày liên tục phát hiện điều gì đó, nhưng nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Chu nhìn sinh viên đại học quen mắt mua xong cơm chân giò kho, lại nghe vài khách hàng vắt óc khen ngợi cậu hết lời, vẻ mặt không đổi tiếp tục làm cơm chân giò kho.
Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sau khi mua cơm chân giò kho, cậu nghe nhóm sinh viên đại học này tụ tập lại xì xầm với nhau.
“Các cậu có cảm thấy hình như ông chủ Lâm không giống những gì trên mạng nói lắm hông?”
“Tôi cũng thấy vậy á.”
“Hmm... Nói thế nào nhỉ? Anh ấy không lạnh lùng như trên mạng đưa tin, ngược lại còn rất dễ gần. Còn nữa, có vẻ anh ấy rất thích được người khác khen ngợi!”
Lâm Chu đang cắt bắp giò nghe vậy, không cẩn thận chợt khựng tay lại.
Biết ngay nếu cậu nói thế thì khi có nhiều người khen cậu, chắc chắn sẽ có những tin đồn không hợp lẽ thường bị lan truyền mà.
Dù sao mọi người cũng không nói thẳng mặt cậu, Lâm Chu cứ thế coi như không nghe thấy gì.
Cuối ngày, chỉ còn vài lời khen nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Cậu không nôn nóng chút nào.
Không ngờ hôm sau cậu đến bày quầy bán hàng, các sinh viên đại học này tưởng họ đã rõ sở thích của Lâm Chu, người nào người nấy mua xong cơm chân giò kho đều thay phiên nhau khen lấy khen để đầy trìu mến.
Có người còn viết bản thảo thâu đêm rồi đọc ngay trước mặt Lâm Chu.
Làm Lâm Chu giật giật khóe mắt vì xấu hổ.
Nhưng nhóm sinh viên đại học không cảm nhận được điều gì.
Không chỉ giành nhau xếp hàng mà còn tranh sủng trước mặt ông chủ Lâm.
Tranh đấu đến mức không nhìn nổi.
Đã thế còn chia phe cạnh tranh, sợ bị người khác đánh bại.
Chỗ tốt khi Lâm Chu làm thế này là tuy danh tiếng bị tổn hại nhưng lại thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Cậu dứt khoát coi như không nghe không thấy là được.
Suy cho cùng, tuần sau cậu cũng đổi chỗ rồi.
Thấy tuần này không có khách hàng ruột nào tìm đến, cậu lập tức biết bọn họ không tiết lộ vị trí của cậu ra ngoài, thế nên không cần sợ.
Sau khi an ủi chính mình.
Lâm Chu đã có thể bình tĩnh gật đầu trước lời khen ngợi của các sinh viên đại học.
“Cảm ơn lời khen.”
“Cảm ơn đã khen.”
“Cảm ơn...” Hết chương 804.



Bạn cần đăng nhập để bình luận