Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 667: Thấy còn thịt nhưng hết miến...

Chương 667: Thấy còn thịt nhưng hết miến...Chương 667: Thấy còn thịt nhưng hết miến...
"Ông chủ Lâm, anh chờ tôi nhé, tôi đến quầy hàng phía sau mua miến, mua một bát miến sống đến, anh giúp tôi làm nha."
Dứt lời, không đợi Lâm Chu đáp lại, khách hàng sốt ruột đi đến quây hàng miến của Đại Tráng.
Như kiểu sợ ông chủ Lâm sẽ từ chối anh ta.
"Ông chủ ông chủ, có miến không, tôi muốn mua một bát miến!"
Đại Tráng đang hỗ trợ chiêu đãi khách du lịch: ??2
Hả?
Trong tay Đại Tráng còn cầm khăn lau đang dọn bàn.
Nghe được âm thanh quay đầu lại liền nhìn thấy trước quầy hàng của anh, có một khách du lịch có vẻ vừa gọi vừa tìm người. Đại Tráng trả lời, nhanh chóng chạy tới.
Khách hàng nói xong còn sốt ruột nhìn về phía Lâm Chu, sợ ông chủ Lâm dọn quầy.
Khách du lịch nhìn thấy ông chủ đến, kích động hỏi: "Ông chủ, có miến sống không?"
Đại Tráng hơi không hiểu khách du lịch này, tại sao muốn mua miến sống.
"Có chứ, anh lấy miến sống hả?"
Sáng hôm nay Đại Tráng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, còn chưa bán mở hàng. Cho nên còn chưa động đến miến.
"Đúng vậy, ông chủ Lâm hết miến rồi, tôi xếp hàng vất vả lắm mới đến lượt, tôi không thể không ăn được!"
"Xin chào, anh có cần gì không?"
"A, ông chủ Lâm bán hết miến rồi, tôi còn cả một thùng chưa đụng tới, tôi chuyển qua cho ông chủ Lâm."
Nhìn nửa ngày, hiện tại anh ta muốn ăn một bát canh miến trơn.
Không dám tưởng tượng những người ăn được, hút vào một miếng, sợi miến dai dai có thể bắn vào trên mặt, vậy ăn vào trong miệng ngon tới cỡ nào!
Như vậy uổng công anh ta xếp hàng rồi. Loại đau đớn này thật sự không thể hô hấp.
Anh Đại Tráng, anh nhiệt tình quá trời!
"Ông chủ Lâm nghe nói anh hết miến hả, tôi còn một chậu nè!"
Lâm Chu vốn tưởng rằng bán hết hai trăm bát canh miến hôm nay có thể dọn quầy:...
Vừa nghe thấy Lâm Chu thiếu nguyên liệu nấu ăn, Đại Tráng không nói hai lời, chuyển thẳng miến đã ngâm xong trên quầy hàng của anh đến trước quầy hàng của Lâm Chu.
"À cái này, đây là nguyên liệu nấu ăn của anh, anh còn phải buôn bán, sao có thể đưa tôi dùng chứ."
"Đúng đó, đúng đó."
"Ông chủ, dùng của tôi, tôi là fan trung thành của ông chủ Lâm!"
Thấy Đại Tráng đưa miến tới, các fan vô cùng vui mừng, nghe thấy lời nói của Lâm Chu đều giành trả tiền.
"Không sao đâu, miến này của ông chủ bao nhiêu tiền, tôi mua hết, sao có thể để ông chủ chịu thiệt chứ."
"Ông chủ, bao nhiêu tiền tôi cũng mua, sao có thể để ông chủ tiêu tốn chứ."
Lâm Chu còn muốn giãy giụa một chút, nhưng mấy khách trước quầy hàng đã biết ông chủ Lâm bán hết nguyên liệu nấu ăn đều mở miệng.
Đại Tráng bị mấy khách hàng nhiệt tình giành trả tiền như vậy, thật sự được yêu quý mà hơi sợ. Hai tay và đầu đều đong đưa, lắc thành trống bỏi.
"Ông chủ Lâm dùng là được, tôi không cần dùng đến, tôi còn phải đi tiếp đón khách hàng, không cần khách sáo với tôi." Dứt lời Đại Tráng sợ bị những khách hàng bắt lấy, nhanh chóng chạy về lau bàn.
Mấy khách hàng chưa từng gặp ông chủ tốt như vậy.
Ai nấy đều vô cùng cảm động, sau đó ánh mắt lại rơi xuống trên người Lâm Chu.
Lâm Chu bất đắc dĩ thở dài.
Rồi rồi...
"Anh lấy miến gì?"
Miến mà Lâm Chu dùng cũng là quản gia Tôn mua bên ngoài, không khác mấy với loại Đại Tráng dùng.
Miến phương bắc làm đều khá tốt, có độ dai, độ co dãn còn không bị nhão khi cho vào canh.
Mấy khách hàng thấy ông chủ Lâm thật sự bằng lòng tiếp tục làm cho bọn họ, đều vui muốn chết.
"Lấy tôi miến thịt dê, thêm một phần thịt dê, một phần dê vụn."
"Ông chủ Lâm, tôi yêu anh chết mất, anh biết đấy, tôi đến Bạch Hà du lịch, sau khi gặp được anh là cảm giác niềm vui bất ngờ đó!"
Lâm Chu gật đầu, lấy một phần miến, đặt trong canh thịt dê làm nóng, đồng thời làm nóng cả một phần thịt dê và một phần thịt dê vụn.
Hai phút sau, một bát canh miến thịt dê và thịt dê vụn thơm ngào ngạt đã hoàn thành.
"Anh lấy nụ tỏi không?"
Rau thơm hành lá, ngọn hoa tỏi tây non, những thứ này đều chuẩn bị cho canh miến, nhưng có người không thích ăn.
Lúc Lâm Chu bận rộn sẽ để mấy khách hàng tự thêm nhưng không bận thì thuận tiện hỏi một chút.
"Lấy lấy lấy, ông chủ Lâm làm gì tôi cũng ăn!"
Lâm Chu cười gật đầu. Sau đó rắc lá tỏi tây vào canh thịt dê đưa cho anh.
Canh thịt bò rắc rau thơm càng ngon, canh thịt dê rắc lá tỏi tây càng thơm.
Mùi vị của hai thứ vẫn chênh lệch khá lớn.
"Cảm ơn ông chủ Lâm!"
Khách xếp hàng thấy miến của khách hàng phía trước đã làm xong, lập tức nhích lên trước gọi món.
"Ông chủ Lâm, ông chủ Lâm, tôi lấy một phần canh miến thịt bò, thêm bắp bò, sườn bò."
Thịt trên quầy là từng ô vuông. Phân lượng cũng không nhiều, người xem rất sốt ruột, sợ đến lượt bọn họ sẽ không còn.
Nhất là vừa rồi đã hết một đợt miến, có thể thấy được nguyên liệu còn lại cũng không còn nhiều.
Đấn lúc đó đến lượt bọn họ không còn thịt thì làm sao đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận