Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 57: Không phải chứ, quầy bánh bao to đùng của tôi đâu? (2)

Chương 57: Không phải chứ, quầy bánh bao to đùng của tôi đâu? (2)Chương 57: Không phải chứ, quầy bánh bao to đùng của tôi đâu? (2)
Không ngờ vậy mà cậu còn có khách quenl
"Vậy sáng mai tụi em trở lại!"
Một đám sinh viên nháy mắt hưng phấn, bắt đầu líu ríu hàn huyên.
Vốn dĩ hôm qua chỉ có năm sinh viên tụ lại một đám cũng đã khá náo nhiệt rồi, không ngờ hôm nay tận tám người, quả thực y chang một đám vịt cứ cạp cạp bên cạnh.
Lâm Chu cúi đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt bất đắc dĩ, nếu là trong hoạt hình, lúc này sợ là trên đầu cậu sẽ chậm rãi trượt xuống ba vạch đen. ...
Thời gian hôm nay Lâm Chu dọn quán cũng xêm xêm hôm qua.
Tuy chuẩn bị lượng cháo khá ít nhưng bởi vì không được hoan nghênh thành ra bán chậm, đợi bán xong dọn quán cũng đã đến trưa.
Về đến nhà, cậu vẫn dọn dẹp một đợt rồi lên giường ngủ.
"Không phải chứ, hôm nay ông chủ lại không đến hả?"
Vì thế cậu vẫn không nhớ ra mấy khách hàng đã chờ cậu ở ven hồ Đại Minh hai ngày rồi.
"Không phải chứ, quây bánh bao to đùng của tôi đâu?"
Mấy khách hàng đứng ở đường cái Hoa Quả Sơn, chờ đến cái gọi là trông mòn con mắt!
Tám giờ tối.
"Tám giờ rồi đó mấy anh em, ông chủ còn chưa đến!"
Dù sao leo núi tiêu hao thể lực dữ lắm!
Có nhiều bạn bè, lập tức nghĩ tới câu thêm bạn bè thêm một con đường.
"Ai biết đâu!"
"Không được, tôi phải phát động vòng bạn bè của tôi, hỏi thử có từng gặp ông chủ không."
"Tình huống gì vậy, đang yên đang lành sao không bày quầy hàng nữa? Có phải ông chủ đổi chỗ không?"
Bà chủ bán xiên que cách đó không xa thấy cảnh tượng này, một suy nghĩ chợt lóe qua trong lòng.
"Có lẽ chỉ là trong nhà ông chủ có việc, ngày mai tôi lại đến xem thử."
Vẫn có khách hàng kiên định cho rằng Lâm Chu chỉ là có việc không đến bày quầy hàng được, nói không chừng sẽ trở về.
Bánh bao ông chủ làm ngon như vậy, nếu có người thử khẳng định sẽ không quên, nói không chừng đã tìm được vị trí cho ông chủ bày hàng rồi.
Đợi đến buổi tối khi bà dọn quán trở về nhà, bà liên lôi kéo chồng của mình đến thương lượng.
Vả lại vốn bà biết làm bánh bao, năm mới trong nhà làm bữa sáng kiếm ăn, tại sao không thể bán bánh baol
Đang yên đang lành bán xiên que thì bán đi, muốn cái gì là đi làm cái đó hà.
"Không phải chứ vợ, bà không ăn được bánh bao cũng không thể có suy nghĩ này chứ!"
Ông chủ bán xiên que:???
"Ông xem hai ngày nay có bao nhiêu người mua bánh bao, nếu chúng ta cũng bán bánh bao khẳng định kiếm tiền được hơn bán xiên quel"
"Ông xã à, anh nói chúng ta đổi nghề bán bánh bao thế nào?"
"Bánh bao bà làm có ngon như người ta bán không?”
"Không có..." Bà chủ bán xiên que nghẹn họng, cái này phải thừa nhận mùi vị của bánh bao kia quả thật rất ngon, không nghĩ ra còn có ai có thể làm ra bánh bao ngon hơn cái đó, không có tay nghề này!
"Vậy bà còn nói làm chi? Đến lúc đó khách mua bánh bao mà chúng ta làm, hai cái khác nhau một trời một vực khẳng định làm không lâu dài được."
"Vả lại, ông chủ chỉ mới không bày hàng hai ngày thôi, nói không chừng sẽ trở lại, đến lúc đó nhìn thấy chúng ta cướp miếng ăn thì làm sao chúng ta còn không biết xấu hổ đi mua bánh bao của người ta chứ!"
Tuy nói như vậy nhưng bà chủ bán xiên que nhìn thấy nhiều khách không mua được trở về cũng rất ganh tị.
"Tôi mặc kệ, tôi phải thử, cùng lắm thì chờ ông chủ trở về chúng ta không bán bánh bao nữa là được chứ gì, trong nhà có sẵn đồ dùng, ông còn không muốn kiếm tiền à?"
Bà chủ không tin tà, trực giác nói cho bà biết hiện tại đổi nghề bán bánh bao, mượn ngọn gió đông này khẳng định có thể kiếm tiền.
"Cứ quyết định như vậy đi!"
Nhìn dáng vẻ kiên định của vợ, ông chủ bán xiên que cũng hết cách, chỉ có thể nhìn bà gây sức ép.
Ông không ôm hy vọng gì về chuyện vợ nói bán bánh bao kiếm tiền.
Mỗi ngày quả thật rất nhiều người ở Hoa Quả Sơn mua bánh bao.
Nhưng đó đều là những người bị bánh bao của ông chủ bán thu hút.
Tuy rằng những người đó đều đang đợi bánh bao, nhưng không phải đại một người bán bánh bao nào cũng làm ăn tốt như vậy.
Ông khuyên cũng khuyên rồi nhưng vợ không nghe, làm sao cũng không đụng tường nam không quay đầu lại thì ông cũng chịu luôn á.
Cứ để vợ thử đi, đến lúc đó làm một đống bánh bao lớn, buổi tối không bán được thì sẽ nhớ lâu. ...
Lúc này Trương Minh Viễn cũng đã thêm phương thức liên hệ với đối tượng hẹn hò.
Sau khi hỏi thăm thấy bạn nữ không có ý tưởng gì cho ngày mai.
Giây đầu tiên anh nghĩ tới Lâm Chu mà ba anh nói buổi sáng sẽ bán cháo trên đỉnh núi Tân Hoàng.
Vì để không ảnh hưởng tới công việc ban ngày của anh.
Địa điểm hẹn hò sẽ là núi Tân Hoàng, bọn họ cùng nhau leo núi lên đến đỉnh núi thì ăn cháo xong thì xuống núi, vẫn không ảnh hưởng anh đi làm.
Chuyện tốt biết bao!
Vì thế anh hẹn bạn nữ sáu giờ sáng gặp nhau ở núi Tân Hoàng, cùng nhau leo núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận