Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 156: Lẽ nào ông chủ Lâm thật sự là người giàu? (1)

Chương 156: Lẽ nào ông chủ Lâm thật sự là người giàu? (1)Chương 156: Lẽ nào ông chủ Lâm thật sự là người giàu? (1)
Lúc tương ớt ngọt đỏ rực được đun nóng đến sệt lại và sủi bọt là có thể đổ gà rán vào nồi. Dùng muôi đảo vài lần, mỗi miếng gà rán được phủ đều nước sốt màu hổ phách là hoàn thành.
Cho gà rán vào hộp, rải lên đó thêm một ít hạt vừng trắng.
Chưa bàn đến hương vị, chỉ riêng cách trình bày đã vô cùng hấp dẫn.
Mới đầu, những vị khách chẳng mấy quan tâm đến mấy loại gia vị mềm mịn hoặc nước sốt, vừa thấy thành phẩm xong đều tràn ngập hứng thú.
"Gia vị này ngon không vậy? Gà rán vốn xốp giòn phủ thêm nước sốt lên có hết giòn không?"
Người đàn ông đang hỏi rất thích ăn gà rán, nhưng chỉ thích ăn gà rán kiểu Trung Quốc. Anh ta cảm thấy gà rán vị khác đều khá nhàm chán, không ngon bằng.
"Cũng được, tôi từng ăn thử rồi, nhưng ăn nhiều sẽ hơi ngán. Hơn nữa không thể để lâu, chỉ có ăn ngay khi vừa ra lò mới ngon, nếu để lâu thật sự sẽ hết giòn."
Lục Thiển và bạn thân của cô nghe mọi người bàn luận cũng nóng lòng muốn ăn gà rán.
Phú bà kìal
Lâm Chu cũng vô cùng bận rộn, không có Trương Minh Viễn ở đây, cậu và Lục Thiển cũng không quen thân, chào hỏi vậy là đủ rồi.
Khách hàng chứng kiến cảnh này đều nháo nhào trợn tròn mắt.
Chỉ thấy các cô mua gà rán xong thì vội vàng đi thẳng về phía chiếc xe sang đang đỗ bên đường, còn có vệ sĩ mặc đồ tây đen, đeo kính đen đứng cạnh cửa xe mở cửa giúp.
Từ lúc cuộc trò chuyện vừa rồi bắt đầu, các khách hàng xung quanh đã lặng lẽ chú ý Lục Thiển và bạn thân của cô.
Ôi đệch!
Họ chào hỏi Lâm Chu xong thì vội vã quay về xe để ăn.
Lễ nào ông chủ Lâm thật sự là người giàu?
Các khách hàng tò mò nhìn bóng lưng Lục Thiển và bạn cô, lại nhìn Lâm Chu đang khiêm tốn đóng gói gà rán.
Ngoại trừ khí chất, ngoại hình khá giống nhau, mọi người vẫn phân biệt được xe ba bánh và xe Maybach.
Đây là xe Maybach trên mạng đúng không?
"Rốt cuộc ông chủ Lâm có thân phận gì, luôn cảm thấy dáng vẻ cậu ấy rất thần bí. Tài nghệ nấu nướng tốt như vậy, làm món nào cũng ngon, ham mê bày quây bán hàng nhưng cứ một ngày quăng lưới, hai ngày phơi lưới. Cậu ấy sợ buôn bán đắt quá nên không để lại bất cứ thông tin về thời gian, địa điểm bày quầy bán hàng hay cách thức liên lạc gì cả. Hơn nữa, ngay cả mặt thật cũng ít khi để lộ. Nhưng lúc bán hàng, ông chủ Lâm rất tốt bụng, hiền lành, vừa dịu dàng vừa chu đáo. Tôi luôn cảm thấy rất mâu thuẫn!"
Các khách hàng tò mò nhìn Lâm Chu muốn nói lại thôi, ngập ngừng muốn hỏi gì đó. Lại cảm thấy đây là chuyện riêng của người ta, cứ thế mấp máy môi.
Họ bèn quay đi đăng bài lên Weibo nghe ngóng.
Nghĩ đến đây là thật, tâm lý của mọi người hơi sụp đổ, này còn khó chịu hơn việc giết bọn họI
Những khách hàng không phải người địa phương, chưa từng ăn mấy món ở quầy hàng của Lâm Chu đều không rõ bài đăng trên Weibo này có ý gì.
Dù nhiều người chưa từng ăn món cậu làm nhưng cũng có nghe nói đến.
Thời gian Lâm Chu bày quầy bán hàng càng dài sẽ có càng nhiều người biết đến cậu.
Tài nghệ nấu nướng xuất sắc, đồ ăn ngon lành, ngoại hình nổi bật, còn có cách cư xử không ham tiền, vân vân và mây mây. Mọi phương diện đều có vẻ thần bí, thu hút sự chú ý của các khách hàng. Có quá nhiều chủ đề xoay quanh Lâm Chu.
Mỹ thực được truyền bá rộng rãi, cậu cũng đạt được danh tiếng nhất định ở thành phố Giang Đông.
Nhưng các khách hàng có trải nghiệm tương tự đều hiểu rất rõ.
Thời gian dần trôi, khu bình luận dưới bài đăng Weibo này ngày càng sôi nổi. ...
Lục Thiển và bạn thân của cô quay lại xe, không chờ kịp vội mở hộp gà rán, lấy găng tay ra chuẩn bị thưởng thức.
Họ ăn nhưng vẫn không quên tán gấu.
"Cậu gặp được người thật có cảm giác thế nào? Nghe Minh Viễn nói ông chủ Lâm còn độc thân đấy."
Lục Thiển nháy mắt ra hiệu nhìn bạn thân.
Bình thường, mỗi lần các cô muốn ăn đồ Lâm Chu làm đều để vệ sĩ đi xếp hàng mua.
Hôm nay, hơn nửa đêm mà hai cô còn có tỉnh thân đến xếp hàng mua gà rán, chủ yếu vì cô bạn thân cực kỳ tò mò về Lâm Chu trong miệng Lục Thiển, nên muốn đến nhìn người thật.
Thế là hai người chạy đến đây.
"Gặp thì gặp rồi đấy. Người cũng cao ráo, tướng tá không có gì để nói, mặt mày thì cậu ấy đeo khẩu trang nên không nhìn ra gì cả. Nhưng người có tay nghề thế này, dù xấu tớ cũng thích."
Cô bạn thân đắc ý ăn gà rán, vẻ mặt vô cùng thích thú.
Ngon thật đấy!
Nước sốt cay cay ngọt ngọt, mùi vị đậm đà, ăn vào còn có vị chua ngọt của sốt cà chua nhưng không đậm lắm.
Gà rán vẫn xốp giòn, nóng hôi hổi, cắn một miếng, khắp miệng tràn ngập mùi thơm của tương ớt ngọt và vị gà rán.
Kết cấu có sự kết hợp giữa độ ẩm của tương ớt và độ giòn của gà rán, thật sự ngon cực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận