Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 505: Bày vẽ cả buổi trời, hóa ra là vì chuyện này à! (1)

Chương 505: Bày vẽ cả buổi trời, hóa ra là vì chuyện này à! (1)Chương 505: Bày vẽ cả buổi trời, hóa ra là vì chuyện này à! (1)
Thật ra, Lâm Chu không hề gầy đi, cân nặng của cậu vẫn như trước, nhưng đúng là hơi đen hơn một chút.
Người đen đi trông sẽ gầy hơn xíu.
Lâm Chu nhìn về phía Trương Minh Viễn sau lưng ông bằng ánh mắt cầu cứu.
Trương Minh Viễn cẩn thận đánh giá Lâm Chu, phát hiện hình như cậu hơi gầy đi thật, đường quai hàm trên mặt cậu đã trở nên rõ ràng hơn.
Anh cũng nói theo: "Đúng là hơi gầy rồi."
Xem ra ba anh mang theo đồ bồi bổ đến đây thật sự có chỗ dùng.
Lâm Chu nhìn đủ thứ quà tặng khác nhau trong tay các vệ sĩ đứng đằng sau, bất lực thở dài.
Cậu chỉ hơi đen tí thôi, thật sự không gầy đi mài...
"Chú Trương, anh Minh Viễn, hai người ăn sáng chưa?"
"Chú mang rất nhiều nhân sâm đến, cháu có tay nghề tốt, lát nữa lấy đi hầm canh uống, còn giúp trắng trẻo đẹp trai nữa."
Lâm Chu bảo quản gia cho người đến sắp xếp những thứ này.
Phòng khách rộng rãi bỗng chốc trông có vẻ chật chội.
Từng hàng vệ sĩ đặt quà cáp trong tay xuống đất.
Cậu lôi kéo ba con họ Trương ngồi xuống nói chuyện.
Trương Kiến Quân vừa bảo vệ sĩ đặt quà tặng xuống vừa lôi kéo Lâm Chu quan tâm nói.
Sớm chiều ở cùng nhau lâu như vậy, gần đây Lâm Chu vẫn luôn bày quầy bán hàng bên ngoài, bọn họ ở nhà cũng vô cùng lo lắng.
"Ăn rồi, cháu đừng bận rộn nữa, chúng ta ngồi xuống trò chuyện. Hơn một tuần đều không gặp cháu, một mình cháu bên này cô đơn. Không thì bảo quản gia Tôn và các dì giúp việc qua đây đi, có thêm người chăm sóc cháu."
Trương Kiến Quân biết Tôn Đức Nghiệp và nhóm dì Phương, dì Hứa vẫn luôn mong nhớ Lâm Chu.
Trứng trà cậu làm vào tối qua, bây giờ vừa vặn phối với nước trà và bữa sáng, đỉnh của chóp.
Lâm Chu lắc đầu, vẫn là thôi đi.
Trương Kiến Quân cũng vậy, ông luôn xem Lâm Chu như con cháu trong nhà. Đặc biệt khi biết cậu không còn ba mẹ, chỉ sống một thân một mình lại càng thường xuyên quan tâm.
"Cháu ra ngoài tận một tuần lễ, bọn họ đều có gia đình riêng ở Giang Đông, không thích hợp ạ."
Sợ Lâm Chu ở một mình, không ai chăm sóc tốt cho cậu.
"Vậy chú sẽ lưu ý xem có trợ lý sinh hoạt nào ổn không, chuyên môn đi theo chăm sóc cháu."
Không hề quá lời khi dùng từ hương thơm lan tỏa khắp mười dặm để mô tả trứng trà được làm theo cách này.
Trứng gà cũng lấy từ những con gà được nuôi bằng ngũ cốc trong trang trại do hệ thống cung cấp, phẩm chất cao, toàn là sản phẩm chất lượng.
Trứng trà Lâm Chu làm vào tối qua, không kể đến chỉ phí, cậu lấy hẳn lá trà được bán đấu giá hàng chục ngàn tệ ra pha trà nấu trứng.
"Hai người nếm thử trứng trà cháu làm đi, phối với lá trà lân trước chú Trương mang đến, hương vị rất ngon đấy ạ."
Chất lượng của hương liệu và đại hồi cũng rất cao.
Lâm Chu bật cười, không đến mức đấy đâu. Cậu đã 26 rồi, thật sự không phải đứa trẻ nữa.
Mới nãy, Trương Kiến Quân còn lôi kéo Lâm Chu dặn dò với vẻ mặt quan tâm, vừa thấy trứng trà đã trợn tròn mắt.
Lâm Chu mỉm cười, dùng món ngon để chuyển hướng chú ý đúng là cách hay. Trong biệt thự, trứng trà đặc biệt cao cấp.
Mỗi quả trứng trà đều đã được bóc vỏ, đặt trên chiếc đĩa nhỏ tinh xảo và lộng lẫy, ăn bằng đũa.
Trương Kiến Quân cầm một quả trứng trà lên rồi cắn một ngụm.
Hai mắt ông lập tức tỏa sáng.
"Trứng trà này còn ngon hơn lần trước cháu cho người gửi về nữa!"
Trứng trà trong miệng có hương vị vô cùng đậm đà, tạo cảm giác cực kỳ tuyệt hảo.
Mùi hương nồng nàn, mùi thơm của lá trà kết hợp hoàn mỹ với hương liệu. Không giống trứng trà thông thường, mùi trà nhẹ đến có thể xem như không đáng kể. Đừng nói lúc ăn trứng có mùi trà, thậm chí cả lúc nấu cũng chả có hương trà gì.
Trứng trà chỉ có mùi vị của hương liệu không hoàn mỹ chút nào.
Chỉ khi hương trà kết hợp với các loại hương liệu và hòa quyện mùi vị của trứng gà, lúc đó vừa cho vào miệng, hương vị sẽ thật sự tuyệt diệu.
Lâm Chu gật đầu.
Miệng của hai cha con họ Trương đều rất lợi hại, ăn cái gì cũng có thể nếm ra sự khác biệt ngay sau một ngụm.
"Ăn từ từ thôi ạ. Hai người uống chút trà vào đi, đừng để bị nghẹn."
Nhìn Trương Minh Viễn một ngụm nuốt hết nửa quả trứng trà, cậu vội đẩy tách trà đến trước mặt anh.
Ăn lòng đỏ không cẩn thận sẽ rất dễ bị nghẹn.
Trương Kiến Quân rõ ràng có kinh nghiệm, ăn một miếng lớn, nhai từ tốn, chậm rãi cảm nhận mùi vị. Ăn như thế chẳng những không bị nghẹn, mà còn thưởng thức được lòng trắng trứng trơn mềm và vị êm dịu của lòng đỏ trứng, chỉ có thể hình dung bằng một từ tuyệt.
Trông thấy cha con họ Trương ăn đến không nói nên lời, Lâm Chu âm thầm nở nụ cười.
Cậu tập trung pha trà cho bọn họ.
Ăn no uống say, Trương Kiến Quân mới nhớ tới chuyện tiệc cưới của con trai, suýt nữa đã ăn đến mơ hồ quên béng chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận