Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 213: Từ đã người anh em, anh làm thật đấy à? (1)

Chương 213: Từ đã người anh em, anh làm thật đấy à? (1)Chương 213: Từ đã người anh em, anh làm thật đấy à? (1)
Vị cá đông lạnh nấu lên chắc chắn không ngon bằng cá tươi mới, nhưng cá kho cơm rượu nặng gia vị, sự khác biệt sẽ không quá lớn, chỉ cần xử lý kỹ càng hơn, tăng thời gian ướp gia vị thêm một chút là được.
Đấn lúc đó còn có thể làm cá xông khói. Cách làm món này gần giống với cá kho cơm rượu nhưng vị lại hoàn toàn khác nhau, sẽ càng được tụi nhỏ hoan nghênh hơn.
Lâm Chu có chú ý tới trong số các khách hàng số khách hàng ở khu dân cư thì tỉ lệ trẻ con khá là lớn. Cá kho cơm rượu không thích hợp cho trẻ con ăn, nhưng vị thơm ngọt của cá xông khói thì lại cực phù hợp.
Vận chuyển đống cá này xong, Phan Nguyên đi theo Lâm Chu đến Thủ Phủ Hoàng Gia.
Bắt đầu từ khi bước lên con đường này, vẻ mặt của Phan Nguyên đi theo đằng sau càng ngày càng không đúng.
Thủ Phủ Hoàng Gia còn được người bản địa Giang Đông xưng là khu nhà giàu Hoàng Gia. Toàn bộ nhà ở khu biệt thự này dù muốn mua cũng không mua được. Dùng tấc đất tấc vàng để hình dung cũng chẳng quá đáng một tí nào.
Con đường này nối thẳng đến Thủ Phủ Hoàng Gia.
Bình thường ngoại trừ mấy người đi Thủ Phủ Hoàng Gia ra thì chẳng có ai đến nơi này hết.
Trong nháy mắt, Phan Nguyên mất khả năng quản lý biểu cảm.
Phan Nguyên nhìn Lâm Chu lái chiếc xe ba bánh giản dị không màu mè, vẻ mặt hết sức huyền huyễn.
Cánh cổng xa hoa long trọng nháy mắt được mở ra khi Lâm Chu đến trước cổng.
Anh mang theo tâm tình thấp thỏm, đi tới cổng lớn của Thủ Phủ Hoàng Gia.
Chẳng lẽ ông chủ Lâm ở trong Thủ Phủ Hoàng Gia?
Cánh cổng vừa nặng vừa rộng, cùng với bảo vệ đứng trước cổng kính trọng hành lễ, đầu đại biểu cho ông chủ Lâm thực sự ở trong Thủ Phủ Hoàng Gia.
Không ngờ anh còn có một ngày đi lên con đường này.
Mà từ đã, có người nhà giàu nào đi làm công việc 'bình dị gần gũi' đó đâu, đi ra ngoài bày quầy bán hàng rong á?
Hay lắm, còn tưởng rằng ông chủ Lâm chỉ là một ông chủ bày quầy bán hàng có kỹ năng nấu nướng trâu bò thôi, không ngờ người ta còn có thân phận khác.
Anh ta còn đau lòng người ta đi bán hamburger lúc nửa đêm!
Trạng thái xịt keo đứng hình, mặt mày cứng ngắc.
Lâm Chu dừng xe xong thấy mấy người quản gia Tôn còn chưa đi thì khó hiểu.
Sau đó anh thấy một quản gia mang theo hai người giúp việc đứng ở cửa nghênh đón.
"Cậu Lâm đã về rồi."
Phan Nguyên khiếp sợ và khó hiểu, cảm giác mình giống như một tên hề, hốt hoảng đi theo đằng sau Lâm Chu qua cổng của một căn biệt thự.
"Các cô chú còn chưa tan tâm ạ?"
Quản gia Tôn dẫn dì Phương đi chuyển cá, còn dì Hứa theo sau Lâm Chu và Phan Nguyên vào nhà, bưng trà chiêu đãi khách.
"Đúng rồi, đây là Phan Nguyên, khách của cháu. Trên xe có cá đông lạnh, cô chú bỏ ra hết để rã đông rồi tan làm đi ạ. Cũng muộn rồi."
Đấn lúc phát tiền mình cứ dựa theo tiền lương chính thức đi, tiền lương thử việc khá là thấp.
Lâm Chu bất đắc dĩ bật cười, công nhân nỗ lực công tác, tự giác tăng ca như vậy, cậu không tăng tiền lương cũng cảm thấy băn khoăn.
"Vâng." "Vẫn chưa, cảm giác tuần này cậu Lâm sẽ thu quán sớm nên ở lại thêm một lát."
Suốt đường đi, Phan Nguyên đều cảm thấy như mắt mình không đủ xài.
Trước đó anh nghĩ nhà mình được đền bù đất quy hoạch, thế nào cũng coi như một người có tiền.
Nhưng bây giờ, anh cảm thấy ý nghĩ này của mình thật là nông cạn, không kiến thức.
Con mẹ nó đây mới là có tiền chứ!
Ở biệt thự lớn xa hoa, có vườn hoa có ga ra, có quản gia người giúp việc hầu hạ, cuộc sống ấy thực sự là muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Biệt thự này to vờ cờ lờ, vào tới phòng khách, ngẩng đầu lên đều có cảm giác như không nhìn thấy trần đâu.
Nơi chốn đều lộ ra vẻ xa hoa, lại còn rất có phong cách.
Biệt thự tuy lớn, nhưng cách bày trí rất có cảm giác sinh hoạt.
Lâm Chu nói với Phan Nguyên mấy câu, thấy anh vẫn có dáng vẻ như hoảng hốt không nghe thấy thì kỳ quái lắc Phan Nguyên.
Lúc này Phan Nguyên mới tỉnh hồn.
"Anh sao thế?"
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Chu, cuối cùng Phan Nguyên cũng không ngây ra nữa, nhưng vẫn không bình tĩnh được chút nào.
"Người anh em à, anh có tiền như vậy mà ngày nào cũng đi ra ngoài bày quầy bán hàng á?"
Chút tiền bày quầy có đủ để phát tiền lương cho người giúp việc không thế?
Lâm Chu nghe nói như thế thì bất đắc dĩ nở nụ cười.
Phan Nguyên ngây ra nửa ngày là đang tự hỏi vấn đề đó à?
"Sở thích cá nhân."
Lâm Chu ăn ngay nói thật.
Trói định hệ thống càng lâu thì cậu càng thích cuộc sống bây giờ hơn. Nấu các món ăn ngon, bày quầy bán hàng, gặp gỡ nhiều kiểu người, quá trình này thật là chữa lành.
Cậu cũng tìm được niềm vui từ đó.
Cho nên nói là sở thích cá nhân cũng không sai.
Được thôi, tuy Phan Nguyên không hiểu lắm nhưng anh vẫn tôn trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận