Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 134: Cho anh làm trưởng nhóm đấy! (1)

Chương 134: Cho anh làm trưởng nhóm đấy! (1)Chương 134: Cho anh làm trưởng nhóm đấy! (1)
Khuya hôm nay, sau khi kết thúc buổi tiệc, Phương Tuấn bị các đối tác làm ăn kéo đi tăng hai.
Giờ này thì chỉ có thể quẩy ở quán bar.
Nhóm người kéo nhau đến phố quán bar. Phương Tuấn theo bản năng nhìn hàng dài hàng quán ven đường tận mấy lần.
Sau đó, anh liếc mắt thấy ngay Lâm Chu trong góc.
Phương Tuấn: "III"
Là ông chủ quầy bánh bao kìa?
Đúng không nhỉ?
Trong khoảnh khắc, Phương Tuấn nghi ngờ có phải do mình uống nhiều rượu nên nhìn ai cũng thấy giống ông chủ quầy bánh bao không.
"Ông chủ Lâm?"
"Tổng giám đốc Phương, anh đi đâu vậy? Không đi quán bar à?"
Phương Tuấn trả lời qua loa rồi thẳng tiến đến chỗ quầy gà rán của Lâm Chu.
"Tôi hơi chóng mặt, xuống xe đi bộ qua đó, mọi người đi trước đi."
Cấp dưới trên xe thấy anh chưa đến chỗ đã định xuống xe thì vội hỏi.
Càng đến gần, Phương Tuấn càng xác định người này đúng là Lâm Chu.
Nhưng anh vẫn lập tức bảo tài xế dừng xe, định lại gần tìm hiểu thực hư.
Chính người này đã tiết lộ hành tung của cậu hồi tuần trước!
Lâm Chu nghe có người nói chuyện, ngẩng đầu thì thấy Phương Tuấn.
Người này trông quen quái
Lúc Phương Tuấn còn cách mấy bước chân đã không chờ kịp mà hô lên.
Phương Tuấn thà tin do mình uống nhiều rượu nên hoa mắt còn hơn chuyện anh đi đến đâu cũng gặp được Lâm Chu.
Lâm Chu gật đầu xem như chào hỏi.
"Ôi đệch, thật sự là ông chủ Lâm này!"
Hôm nay lại trùng hợp gặp trúng nữa hả?
Tuần trước anh đi đón cháu gái nhỏ, kết quả gặp được ông chủ quầy bánh bao mà mọi người đổ xô đi tìm khắp thành phố đều không thấy.
Tuần trước, cháu gái anh rất thích ăn kẹo hồ lô, còn anh không thích đồ ngọt nên chỉ nếm thử mùi vị. Nhưng anh siêu yêu thích món gà rán tuần này.
"Vừa rồi tôi còn tưởng do mình uống nhiều rượu nên thấy có người giống cậu đang bày quầy, nào ngờ đúng là cậu."
Không phải ai cũng có may mắn này đâu.
Hai lần gặp, Lâm Chu còn bán hai món khác nhau.
Phương Tuấn phấn khởi gộp ba bước thành hai tiến đến, theo mùi thơm nhìn vào gà rán trong chảo dầu, hai mắt tỏa sáng.
Đến hôm nay! Anh chỉ đưa đối tác làm ăn đến quán bar xã giao lại tiếp tục trông thấy Lâm Chu đang bày quầy.
"Ông chủ, lấy tôi cánh gà, đùi gà nguyên vị và vị gạch cua, mỗi loại 10 cái, thêm 2 phần gà rán miếng nữa."
"10 đùi gà nguyên vị 100, cộng 10 cánh gà nguyên vị 100 là 200 tệ. Vị gạch cua mỗi loại 10 cái hết 400 tệ, tổng cộng 600." "2 phần gà miếng nguyên vị 50,2 phần gà miếng gạch cua 100, hết thảy 750 tệ. Anh mua nhiều gà rán thế à?"
Lâm Chu không giỏi toán học nên còn phải lấy máy tính ra cộng tiền.
Sau đó, cậu nhìn Phương Tuấn để xác nhận đơn hàng lần nữa.
"Tôi đi cùng bạn bè, đông người nên có thể ăn hết mà. Lấy tôi ba phần gà rán gạch cua miếng luôn đi, chẵn 800."
Phương Tuấn nói xong lập tức thanh toán.
Cao Gia Chí đứng bên cạnh thấy vậy thì trợn tròn mắt.
Đại gia nhai
Một lần mua tận 800 tệ gà rán.
Cậu ta dẫn chó tới ăn đùi gà còn phải tính toán cần kiệm. Người ta vừa đến, không thèm chớp mắt đã gọi một lèo.
"Được, phải chờ một lát đấy."
"Không thành vấn đề."
Phương Tuấn nhìn gà rán, nụ cười trên mặt như hoa nở toe toét.
Mai anh sẽ đi mua vé số!
Anh may mắn như vậy, không mua vé số thật có lỗi với bản thân.
Trong thời gian chờ đợi, Phương Tuấn như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh lấy điện thoại ra chụp ảnh quây hàng của Lâm Chu, sau đó đăng lên 'Nhóm khách hàng cuồng bánh baơ.
Còn tặng kèm chia sẻ vị trí.
Tiểu Phương Mặt Không Vuông: "Đến quán bar chơi, gặp ngay ông chủ Lâm đang bày quầy gà rán trước cửa quán bar Bài Hát Cũ, thơm ngon ngất ngây con gà tây, muốn ăn mau vọt đến đây."
Phương Tuấn gửi tin nhắn xong cũng mặc kệ các khách hàng trong nhóm sốc nặng tới cỡ nào, đi thẳng đến lôi kéo bắt chuyện với Lâm Chu.
"Ông chủ Lâm, tuần này cậu đều bán gà rán trước quán bar Bài Hát Cũ hả?"
Các khách hàng đã tìm ra quy luật, thăm dò rõ ràng sở thích bày quây bán hàng của Lâm Chu.
Các khách hàng đã học được thông minh: Chỉ cần tìm được Lâm Chu, trước hết phải hỏi rõ chuyện cậu bày quầy bán hàng.
Bằng không, một khi không tìm thấy người, cũng chỉ có bọn họ tự khóc thôi.
"Đúng vậy, tuần này tôi đều bán ở đây lúc 12 giờ đêm."
Đây cũng không phải bí mật gì không thể tiết lộ.
Có khách hàng hỏi, Lâm Chu sẽ nói cho họ biết.
Nhưng cậu không đề cập tuần tới sẽ bán ở đâu.
Bởi vì chính cậu cũng có biết quái đâu.
"Thế thì tốt quá!"
Sau khi Phương Tuấn nhận được khẳng định thì lại lôi điện thoại ra, vội quăng tin lên nhóm.
Đều là người trẻ tuổi, khối người đến 12 giờ hơn vẫn mắt mở thao láo.
Hôm nay là thứ ba, các khách hàng quen đã phát hiện Lâm Chu không còn đến bán kẹo hồ lô ở trường ngoại ngữ quốc tế nữa.
Mọi người nháo nhào suy đoán tuần này Lâm Chu sẽ bày bán ở nơi nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận