Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 89: Học sinh tiểu học thời buổi này có lắm tiền tiêu vặt thế cơ à? (2)

Chương 89: Học sinh tiểu học thời buổi này có lắm tiền tiêu vặt thế cơ à? (2)Chương 89: Học sinh tiểu học thời buổi này có lắm tiền tiêu vặt thế cơ à? (2)
"Anh ơi, kẹo hồ lô bán thế nào ạ?"
Lâm Chu vừa tìm xong vị trí dừng xe đã có một cô bé đeo cặp sách cao cỡ nửa người đi tới.
Lâm Chu nghe thấy giọng nói thì cúi đầu nhìn, thứ đập vào mắt cậu trước nhất là chiếc cặp sách to đùng. Cô bé trông như bị nó đè bẹp, phải khom lưng bước đi, chỉ sợ bị cặp sách kéo ngã ra sau.
Bây giờ học sinh tiểu học chịu áp lực học tập nặng đến thế à?
Vừa nhìn đã biết chiếc cặp này rất nặng.
Cậu lại nhìn xung quanh, không chỉ mình cô bé này đeo cặp sách nặng như thế, mà cặp của những học sinh tiểu học ở đây đều rất to.
Một số phụ huynh đưa con đi học, đến lúc phải vào cổng trường, ba mẹ đeo cặp lên lưng cho bọn trẻ. Có thể thấy rõ dáng đứng thẳng tắp của các em lập tức bị ép cong.
Thật là đáng sợi
Rõ ràng hai xâu 5 tệ sẽ rẻ hơn.
Đối diện với các em nhỏ, Lâm Chu vô thức dịu giọng nói.
"Em muốn ăn kẹo hồ lô vị gì? Một xâu 3 tệ, hai xâu 5 tệ, năm xâu 10 tệ."
"Vâng ạ, mẹ đưa em tới xong đi ngay rồi."
Cảm giác như cậu đang dỗ trẻ con.
Dù chỉ là học sinh tiểu học nhưng đã biết tính toán.
"Bạn nhỏ, chỉ có một mình em thôi à?"
Ban đầu cậu nghĩ liệu bán mức giá này trước cổng trường tiểu học có hơi đắt với các em không. Bây giờ nghĩ lại, là cậu lo lắng nhiều rồi.
Dáng vẻ hào phóng của cô bé khiến Lâm Chu vô cùng ngạc nhiên.
Thời nay, học sinh tiểu học có nhiều tiền tiêu vặt vậy luôn hả!?
Cô bé không chút do dự chọn phương án 10 tệ, lấy 10 tệ từ cặp ra đưa cho Lâm Chu.
Quá nhiều hương vị, cô bé chỉ là một học sinh tiểu học nên không thể nhận ra hết, không đọc được tên gọi cụ thể, đành phải chỉ vào từng xâu để Lâm Chu gói lại.
"Em muốn một xâu dâu tây, một xâu này và xâu kia nữa..."
Trong tủ kính có rất nhiều loại kẹo hồ lô, nhìn mà hoa cả mắt.
Lũ trẻ còn giàu có hơn cậu tưởng.
Lâm Chu một tay cầm túi giấy cứng đựng kẹo hồ lô, tay kia lấy xâu kẹo tương ứng mà cô bé chỉ.
Người qua đường ở gần đó thậm chí còn nghe được âm thanh giòn tan rôm rốp.
Đặc biệt là hàng quán ven đường, sạch sẽ và đảm bảo vệ sinh là điều kiện tất yếu để hấp dẫn người qua đường vào xem.
Trong lĩnh vực thực phẩm, làm món ăn chẳng những phải ngon mà còn phải vệ sinh.
Lâm Chu cẩn thận bọc mỗi xâu kẹo hồ lô vào màng bánh tráng nếp rồi đưa cho cô khách hàng nhỏ.
Cô bé nhận kẹo hồ lô, không chừa lại bất kỳ khoảng trống nào cho người khác tưởng tượng đã cầm một xâu kẹo dâu tây trong suốt và sáng bóng lên cắn một ngụm.
"Của em đây, mùa hè phải ăn kẹo hồ lô nhanh đấy. Nếu không ăn hết ngay thì em để vào tủ lạnh để tránh hỏng nhé!"
Sau khi cắn lớp đường áo bên ngoài lập tức nếm được hương vị dâu tây tươi ngon bên trong.
Nước dâu tây tuôn ra có vị chua chua, nhai cùng lớp đường giòn rụm, cảm giác vô cùng kỳ diệu. Kẹo ngon đến nỗi làm cô bé không nhịn được bật cười vui sướng.
Đúng là không có đứa trẻ nào cưỡng lại được sự hấp dẫn của kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt.
"Mẹ ơi, con muốn kẹo hồ lô, con muốn ăn kẹo hồ lô!"
Có bé trai mập mạp đi ngang qua nhìn thấy kẹo hồ lô trong quây hàng của Lâm Chu thì không dời nổi bước chân.
Nếu không phải bị tủ kính cản trở, có lẽ cậu bé đã kề sát mặt vào nhìn xâu kẹo hồ lô trước mắt rồi.
Dáng vẻ vừa thấy đồ ăn đã không đi nổi của cậu bé ham ăn này khiến mẹ cậu bé nổi trận lôi đình.
"Răng con đen hết rồi còn ăn được nữa hả? Ăn cái gì mà ăn, ăn cái rắm!"
Mẹ nhóc béo kéo cánh tay con trai, định nhét người vào trường.
Nhưng nhóc béo không nỡ rời đi mà nhìn chăm chú kẹo hồ lô, thèm chảy nước miếng, ôm chặt tủ kính sống chết không chịu đi.
Hai bên lôi kéo nhau, còn lôi xe ba bánh của Lâm Chu nhích đi mấy centimet.
Lâm Chu: '...'
"Sắp vào học tới nơi rồi, có mua con cũng không ăn được. Chiều tối tan học mẹ mua cho con."
Mẹ nhóc béo kéo cả buổi, thật sự kéo cậu bé đi không nổi bèn nhìn Lâm Chu cười ngại ngùng.
Sau đó, người mẹ dùng chiêu không cứng thì mềm, bắt đầu lừa gạt dụ dõ.
"Mẹ nói phải giữ lời nha!"
Nhóc béo không biết giờ là mấy giờ, nhưng thấy tất cả học sinh đều đã vào cổng trường, lo mình trễ học nên phải miễn cưỡng buông xe ba bánh của Lâm Chu ra.
"Giữ lời, giữ lời mà. Con vào học trước đi."
Vất vả lắm mới đẩy con vào trường được, người mẹ thở phào nhẹ nhõm. Ngày nào cô đưa con đi học cũng y như đánh trận.
Mẹ nhóc béo quay đầu lại, sau khi không thấy bóng dáng con trai nữa mới đi tới quầy hàng của Lâm Chu.
Cứ thế, chỉ một thoáng mà Lâm Chu đã bán được mấy chục xâu kẹo.
Số lượng năm trăm xâu kẹo hồ lô mỗi ngày trên giao diện nhiệm vụ hệ thống đang giảm dần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận