Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 167: Thật... thật á? Để tôi kể thêm một ít cho cô... (2)

Chương 167: Thật... thật á? Để tôi kể thêm một ít cho cô... (2)Chương 167: Thật... thật á? Để tôi kể thêm một ít cho cô... (2)
Lâm Chu ngâm nga hát tắm rửa rồi chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Lần này trước khi ngủ, cậu cố ý đặt di động qua một bên để sạc điện, phòng ngừa lại ngủ không ngon.
Giấc ngủ thực sự là chuyện lớn bằng trời.
Ngủ không ngon, đại biểu cho tinh thần của ngày hôm đó đều không được tốt cho lắm.
Ngủ không ngon giấc trong thời gian dài thì các phương diện đều có ảnh hưởng.
Cần phải coi trọng việc này!
Ngày hôm sau rời giường, Lâm Chu không nằm mơ linh tinh nên tinh thần rất sảng khoái.
Sau đó cậu bảo quản gia Tôn đi hẹn massage lần nữa.
Golf thì Lâm Chu biết, sở thích của người có tiên, cậu chưa thấy bao giờ.
Cho nên vẫn là quản gia Tôn đi mua gà.
"Hai ngày này chú Trương bận rộn gì thế, chẳng thấy chú đến tìm cháu gì cả."
Chú Trương về hưu ở nhà một mình cũng không có ai để trò chuyện.
Lâm Chu nằm ở nhà xoa bóp, còn tiện thể gọi Trương Kiến Quân đến massage chung.
"Ông già như chú đây thì còn bận gì được, đi đánh golf với thông gia tương lai chứ sao."
Ngày hôm qua bị sái cổ, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại, cần được xoa bóp thêm.
Nghi thức đính hôn của nhà người có tiền phức tạp hơn tưởng tượng, còn có một tầng ý tứ hai công ty hợp tác ở trong đó nữa.
"Thế hôn sự của anh Minh Viễn đã định ra rồi ạ?"
"Cũng hòm hòm rồi, đang tìm thầy tính ngày, chính thức xử lý nghi thức đính hôn."
Về sau lúc nào rảnh có thể đi chơi xem.
Đám hỏi nhà giàu có thì liên quan gì đến người bày quầy như cậu chứ.
"Đến lúc đó cháu phải tới nha. Cháu cũng coi như là người mai mối cho hai đứa nó. Nếu không có cháo của cháu, chắc chắn quan hệ của hai đứa nó không tiến triển nhanh như vậy đâu."
Lâm Chu nghe vậy thì bật cười.
Ngay cả phát thiệp mời ai cũng có học vấn.
Có điều tốc độ xem mắt quen nhau đúng là nhanh thật.
Trương Kiến Quân thấy Lâm Chu còn độc thân thì thuận miệng hỏi.
Trương Kiến Quân cũng biết bình thường Lâm Chu phải bày quầy bán hàng, lập tức đồng ý.
"Được, đến lúc đó quyết định thời gian thì nhớ nói sớm cho cháu với."
Con dâu đều đã có, cháu trai cháu gái còn xa sao?
"Đúng rồi, cháu có muốn xem mắt không? Để chú sắp xếp giúp cháu cho."
Con trai độc nhất sắp kết hôn, bây giờ Trương Kiến Quân cũng không ngại gặp mặt với đám bạn già cũ nữa.
Người đã có tuổi rất thích nối dây tơ hồng cho con cháu.
Trước đây còn không hiểu tại sao trưởng bối đều có sở thích này, cho đến khi mình cũng già rồi, vô sự tự thông học xong điều đó.
"Cháu chẳng cần lắm đâu. Cháu rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, tạm thời không muốn có thay đổi gì."
Cuộc sống tốt đẹp như này còn chưa hưởng thụ được mấy ngày đâu, sao có thể kết hôn được.
Trương Kiến Quân gật đầu. Ông nhìn khuôn mặt càng trẻ ra trông thấy của Lâm Chu thì tức khắc hơi nghi hoặc. "Tiểu Lâm, có phải cháu hơi trắng hơn chút không? Mặt cũng nhỏ đi kìa."
"Đâu có đâu, hẳn là gần đây toàn bày quầy lúc nửa đêm nên trắng ra ít thôi. Trước đó toàn bày quầy giữa trời trưa nắng gắt nên đen ấy mà."
"Với cả gần đây cháu cũng có tập thể hình rèn luyện."
Cậu vừa nói như vậy Trương Kiến Quân hiểu ngay.
Trước đó đúng là hơi đen thật, cánh tay đều phơi nắng đến có hai màu luôn.
"Vẫn là đi bày quây buổi tối tốt hơn nhỉ. Bây giờ trời nắng quá, ban ngày cháu đi ra ngoài bày quầy bán hàng đừng để bị cảm nắng nha."
Lâm Chu gật đầu, nghĩ thâm còn phải xem hệ thống cơ.
So sánh với bày quầy bán hàng ban ngày, cậu cũng thích buổi tối hơn.
Hai người massage xong, gà cũng đã mua về.
Lâm Chu thuận thế mời Trương Kiến Quân ở lại ăn cơm chiều.
Trương Kiến Quân gật ngay tắp lự.
Vài ngày không đến ăn chực, đúng là có hơi thèm ăn món Lâm Chu nấu thật. ...
Đêm cuối cùng bán gà rán giới hạn số lượng.
Số khách hàng đến còn nhiều hơn trong tưởng tượng.
Bởi vì giới hạn số lượng, có một số người vì mua được càng nhiều gà rán hơn, nửa đêm nửa hôm còn kéo cha mẹ ra khỏi giường cùng đi ra ngoài xếp hàng.
Đứng nhìn từ xa, ai không biết còn tưởng xếp hàng làm gì nữa đó.
Đến gần hỏi thì mới biết được là đang chờ mua gà rán.
Không thấy quầy bán gà rán đâu, hỏi lại lần nữa mới biết ông chủ gà rán còn chưa bày quầy.
Lần đầu gặp phải chuyện quá mức như thế, người qua đường sắp mất quản lý biểu cảm luôn.
Xếp hàng sớm mấy tiếng chỉ vì mua một phần gà rán ư?
Ai lại làm ra được việc như vậy chứ hả?
Cha mẹ Cao Gia Chí mới vừa đi du lịch về nhà, còn chưa kịp nghỉ ngơi gì đã bị con trai và chó kéo ra ngoài xếp hàng rồi.
Vẻ mặt muốn đánh người kia căn bản là không che giấu được.
"Sao ba lại sinh ra một đứa hại ba ruột như con hả. Con đã đủ cạn lời lắm rồi, lại còn nuôi một đứa còn cạn lời hơn nữa, lại phải đổi sô pha. Hay là con với Đại Bảo đi ra ngoài thuê phòng đi, tiền thuê nhà ba mẹ trả, cho ba với mẹ con nhàn rỗi thêm hai ngày nữa đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận