Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 115: Viên trôi nước nhân mè phủ đường

Chương 115: Viên trôi nước nhân mè phủ đườngChương 115: Viên trôi nước nhân mè phủ đường
Có đôi khi rất được hoan nghênh cũng thật khiến kẻ khác buồn rầu.
Nhưng nhìn thấy có nhiều người thích tay nghề của cậu như vậy lại rất vui vẻ.
Tóm lại tâm trạng của cậu khá phân liệt.
Chờ hôm nay bày quầy hàng bán xong, lại kiên trì ba ngày là tuần này sẽ kết thúc rồi.
Đấn lúc đó có thể lấy được phần thưởng.
Có phần thưởng làm mồi treo ở phía trước, Lâm Chu nhanh chóng vực dậy tinh thần, xuất phát đi bày quây hàng.
Cậu nghĩ kỹ rồi, vẫn quyết định không đổi chỗ.
Dù sao thị trường của trường tiểu học ngoại ngữ quốc tế đã mở ra, mỗi ngày đều có rất nhiều đứa trẻ đến mua, không lo việc kinh doanh.
"Có...
Địa điểm quen thuộc, thời gian quen thuộc.
"Ông chủ tới rồi à, hôm nay có kẹo hồ lô nào mới không?"
Hôm nay anh vẫn là khách hàng đầu tiên.
Lâm Chu vừa đến, Trình Quảng Bằng canh ở cửa siêu thị nhìn thấy, háo hức chạy qua.
Trình Quảng Bằng là một người trẻ tuổi, món ăn bình thường không thể thu hút hắn. Ngược lại, thứ càng kỳ quái, anh ta càng thích.
Hơn nữa mấy đứa nhóc cũng rất thú vị.
Vung tay lên muốn ba xâu.
"Viên trôi nước nhân mè phủ đường, ngon mà rẻ, không mua là thiệt thòi, không mua là lỗ."
Trình Quảng Bằng rất vừa lòng.
Lâm Chu chỉ viên trôi nước phủ đường trong tủ kính.
"Ông chủ, hôm qua tôi nhìn thấy một đám người ôm anh khóc. Đã xảy ra chuyện gì thế? Có thể tiết lộ cho tôi biết được không?”
Sau đó lại chọn mấy xâu táo gai phủ đường mà anh ta thích.
Anh ta trả tiền xong cũng không đi vội, đứng cạnh quầy hàng vừa ăn vừa bắt chuyện với Lâm Chu.
Dứt khoát ngó lơ khổ qua phủ đường bên cạnh.
Lâm Chu: "...'
Trông rõ hóng hớt, làm Lâm Chu nhìn mà đau cả đầu.
“Tôi không tin."
Tuy kẹo hồ lô ngon thật, nhưng đâu tới mức làm người ta ăn đến khóc chứ.
Lâm Chu đeo khẩu trang, Trình Quảng Bằng không thấy rõ vẻ mặt của cậu, nhưng nghe giọng điệu này cứ cảm giác không phải nói thật.
Trình Quảng Bằng lắc đầu nói.
"Kẹo hồ lô quá ngon, bọn họ cảm động đến khóc."
"Ngon không?”
Lâm Chu nhìn anh ta ăn viên trôi nước phủ đường thì hỏi.
Trình Quảng Bằng cẩn thận nhớ lại hương vị rồi gật đầu.
Thứ này thế mà không phải món ăn hắc ám à. Bánh trôi nấu chín dẻo dai, sau khi làm lạnh càng có độ dai, nhân mè bên trong cũng rất thơm ngọt.
Phối với lớp đường giòn rụm, nhai không khác gì ăn bánh ngọt, rất ngon.
"Ông chủ, anh có thể làm kẹo hồ lô thịt không? Tôi cảm thấy chắc sẽ ngon lắm."
Lực chú ý của Trình Quảng Bằng lập tức bị dời đi.
Lâm Chu gật đầu tỏ vẻ có thể cân nhắc.
Chủng loại kẹo hồ lô có thể mở mang lại nhiều hơn rồi.
Trình Quảng Bằng vừa ăn vừa chờ các bạn của anh ta qua đây.
Khổ qua phủ đường hôm qua anh ta đăng trong vòng bạn bè thu hút sự tò mò của rất nhiều người.
Còn có người bạn nói trưa hôm nay đến tìm anh ta thử.
Trình Quảng Bằng chờ bên quầy hàng của Lâm Chu từ sớm.
"Ông chủ, tôi giới thiệu mối làm ăn cho anh, lát nữa bạn của tôi đến, anh đề cử khổ qua phủ đường cho cậu ta, cậu ta thích ăn đắng."
Lâm Chu: "...'
Đừng nói, hôm qua kẹo hồ lô khổ qua còn bán đắt hơn kẹo hồ lô vị ớt.
Thật đúng là có nhiều người thích ăn khổ qua.
Điều này mang cho Lâm Chu tự tin thật lớn khi khai phá khẩu vị mới.
Không cần biết có phải anh ta nói thật hay không, Lâm Chu vẫn ra vẻ tin tưởng gật đầu, biểu thị đồng ý.
Trình Quảng Bằng và người bạn hẹn nhau lúc mười một giờ rưỡi, không bao lâu, hai người anh em tốt của anh qua đây.
Xa xa thấy Trình Quảng Bằng liền vẫy tay.
Lúc đi ngang qua lan can, bọn họ còn rất đê tiện nhìn Trình Quảng Bằng làm mẫu động tác trèo xuống rào để cười nhạo hắn.
Lâm Chu cũng nhìn thấy cảnh tượng này, phải tự nhéo đùi mới nhịn xuống không cười ra tiếng.
Mặt Trình Quảng Bằng lập tức đen thui.
"Ông chủ, làm phiền lát nữa đề cử tỏi, gừng tươi phủ đường, bọn họ thích ăn."
Lâm Chu lộ ra nụ cười, rất phối hợp gật đầu.
"Thật ra gừng non và tỏi non làm thành kẹo hồ lô, hương vị cũng được lắm, anh muốn thử không?”
Lâm Chu luôn rất có tự tin đối với tác phẩm của mình.
Tỉ lệ của mỗi nguyên liệu nấu ăn và nước đường đều hoàn mỹ, không che giấu vị nguyên bản của nguyên liệu đồng thời còn có vị của kẹo hồ lô, cho dù là đắng, chua hay là cay cũng phối hợp xứng đôi với lớp đường bọc ngọt ngào.
Nhiều vị như vậy, luôn sẽ có một loại là chân ái.
"Thật hay giả?" Trình Quảng Bằng không tin, quyết định kêu anh em thử trước.
Lúc hai người nói chuyện, mấy người bạn của Trình Quảng Bằng đã đi tới.
Giờ này mấy học sinh còn chưa tan học, trước quầy hàng của Lâm Chu cũng không có quá nhiều người.
Chỉ có mấy người lớn ngang qua đi tới mua kẹo hồ lô.
Hai người bạn vừa qua, nhìn thấy nhiều kẹo hồ lô mới lạ như vậy thì đúng là rất hưng phấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận