Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 801. Trạng thái tinh thần của sinh viên thế hệ này tốt thật đó.



Chương 801. Trạng thái tinh thần của sinh viên thế hệ này tốt thật đó.




Mọi người không ai bảo ai mà bắt đầu nghĩ cách.
Mấy nam sinh trong lớp Sở Cuồng đều tập trung trong phòng ký túc xá của cậu.
Bạn cùng phòng của cậu cũng ở đây, trong phòng chật cứng đến mức không còn chỗ đứng.
Còn phải chú ý đến người bên ngoài.
Người gác cửa thỉnh thoảng phải nhìn ra ngoài qua khe cửa, chỉ sợ người nào đó nghe lén.
“Bên ngoài không có ai, bắt đầu họp đi.”
Vì câu nói này mà căn phòng vốn yên tĩnh như tờ lập tức trở nên ồn ào.
“Cuối cùng cũng có thể nói chuyện rồi, đám khốn nạn ngoài kia còn học chiêu nghe lén nữa.”
“Đệch, bó tay chấm com, phòng ký túc cách âm kém, tụi mày cứ hễ kích động lại nói lớn tiếng rồi còn lôi cả ông chủ Lâm vào, mấy người đi ngang qua nhất định đã nghe thấy hết rồi.”
“Sai thế méo nào được, tao thấy nếu chúng ta không cẩn thận hơn thì toàn bộ ký túc xá sẽ biết bí mật này trong phút mốt.”
“Đến lúc đó chúng ta còn có thể ăn món cơm chân giò kho hay không cũng là một vấn đề.”
“Bớt nói nhảm lại đi, bàn chuyện làm thế nào để giành cơm trước đã.”
“Đúng vậy, trong đám người hôm nay có mấy người chưa được ăn, nói không chừng ngày mai bọn họ sẽ nghĩ cách giành cơm.”
“Hừ, tao biết ngay mà, nhiều người biết đến thì phải cướp giật.”
“Mày nên mừng vì trường học cho nghỉ học rồi, nếu không thì hoàn toàn không thể giữ bí mật vị trí bày quầy hàng của ông chủ Lâm được, bây giờ đã tốt lắm rồi, đa số mọi người đều đã nghỉ đông về quê rồi.”
“Cho nên chúng ta cần phải lập kế hoạch.”
Ngay khi Sở Cuồng nói xong, mọi người đều nhìn về phía cậu.
Là người đầu tiên phát hiện ra vị trí của ông chủ Lâm, Sở Cuồng đã trở thành thủ lĩnh của cả nhóm.
“Kế hoạch gì?”
Nghe thấy những câu hỏi thắc mắc của mọi người, Sở Cuồng khó hiểu liếc nhìn bọn họ.
“Không phải trong cẩm nang thực khách Giang Đông đã viết rồi sao, một chữ vòng! Đến sớm hơn bọn họ là được rồi.”
“Dù sao chúng ta cũng không thể giở trò khóa cửa phòng ký túc xá của bọn họ, không cho bọn họ ra ngoài đúng không? Cho nên ngày mai chúng ta ăn trưa xong sẽ đi xếp hàng luôn, ai cũng mặc quần áo dày chút, mang theo bàn ghế hoặc lều trại, cũng tiện để giết thời gian buổi chiều.”
Gần đây, hoạt động giải trí mỗi tối trước khi ngủ của Sở Cuồng chính là xem cẩm nang thực khách Giang Đông, có thể nói rằng cậu nghiên cứu rất kỹ lưỡng.
Mọi người đều là khách hàng của ông chủ Lâm, không nên làm quá lố.
Chỉ có thể cạnh tranh nội bộ.
Càng cạnh tranh thì càng có rất nhiều hoạt động giải trí để giết thời gian khi xếp hàng xuất hiện trong cẩm nang.
Trời lạnh như bây giờ, mang theo lều chính là lựa chọn tốt nhất.
Vừa có thể che gió, vừa có thể nằm ngủ, sưởi ấm gì đó đều được.
Chỉ là có khả năng người có lều không nhiều.
“Vậy thì mua đi!”
Sở Cuồng nói xong, mấy bạn học bên cạnh đã nóng lòng mở miệng.
Sở Cuồng: ...
Được rồi, mấy người không quan tâm đến tiền bạc, về nhà rồi lại trở lại trường, chắc cũng không thiếu chút tiền này.
“Còn nữa, trời lạnh, chúng ta có thể chiếm chỗ, mang theo ghế đẩu đặt sách lên trên, vào quán cà phê ngồi đợi cũng được, tôi thấy trong cẩm nang có viết.”
Mọi người bật ngón tay cái khen ngợi Sở Cuồng.
“Cứ quyết định vậy đi, tan họp, ngày mai ăn trưa xong đi luôn.”
...
Bên kia, trong một phòng ký túc xá, mấy người không được ăn cơm chân giò kho đang chán nản bơ phờ nằm la liệt.
“Đừng như vậy, bây giờ chính là lúc chúng ta phải vĩnh kết đồng tâm (trọn đời bên nhau).”
“Phì, nói nhầm, đoàn kết một lòng, mau lấy lại tinh thần đi, hôm nay là ngày đầu tiên, chúng ta vẫn chưa hiểu rõ tình hình, đợi đến ngày mai chúng ta chuẩn bị đầy đủ là được.”
Mấy người không ăn được cơm chân giò kho, sống không có gì lưu luyến, vẫn không có tinh thần mà ngước mắt nhìn mấy người bạn cùng lớp vô cùng phấn khởi vì đã được ăn cơm chân giò kho.
“Mày ăn được cơm chân giò kho rồi, đương nhiên có sức lực.”
“Mày quên rồi à? Ông chủ Lâm nói ngày mai mỗi người chỉ được một phần thịt, chắc chắn chúng ta có thể giành được, cùng lắm thì đến đúng giờ, hôm nay chúng ta đi tìm chỗ lãng phí thời gian nên đến muộn mà!”
“Chúng ta có thể theo dõi mấy người phòng ký túc xá bên cạnh, thấy bọn họ đi thì chúng ta đi luôn, mấy người đó cáo già lắm, bọn họ đã ăn mấy ngày rồi, chắc chắn biết thời điểm nào đi sẽ ăn được, mày nhìn bọn họ đi, hôm nay người nào cũng được ăn hết!”
“Nói có lý, tổng cộng bao nhiêu phòng ký túc xá nhỉ, mỗi người canh một phòng ký túc xá, đến lúc đó thông báo trong nhóm, thấy bọn họ ra ngoài thì chúng ta đi luôn, ‘chép bài tập’ ngay và luôn.”
Mấy lời động viên này thực sự đã vực dậy tinh thần của mấy người bạn học không được ăn cơm chân giò kho.
“Cứ quyết định vậy đi, chúng ta thống kê xem mấy người trong lớp Sở Cuồng ở những phòng ký túc xá nào rồi mỗi người canh một phòng ký túc xá.”
“Được được được.” Hết chương 801.



Bạn cần đăng nhập để bình luận