Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 192: Cá kho cơm rượu (2)

Chương 192: Cá kho cơm rượu (2)Chương 192: Cá kho cơm rượu (2)
Có hai cha con nhà họ Trương, chị Vương quản gia nhà họ Trương, quản gia Tôn, dì Phương và dì Hứa.
Có người quản lý biệt thự nữa.
Hết rồi, không còn ai khác cả.
Muốn nói ai nhìn thấy tấm ảnh chụp đó trước, vậy chắc chắn là Trương Kiến Quân rồi.
Ông đang ở nhà nhàn rỗi tưới hoa thì thấy Lâm Chu đăng vào vòng bạn bè cá kho cơm rượu mình làm, nhất thời lòng ông ngứa ngáy khó nhịn.
Ai ya má ơi, đây là cá gì thế?
Nhìn là biết ăn ngon rồi.
Vẫn là tiểu Lâm biết cách sinh hoạt, ngày nào cũng ở nhà mân mê làm đồ ăn ngon, tốt hơn đứa con trai chỉ biết công tác của ông nhiều.
Cái khác đừng nói, thùng sắt này dùng tốt thật đấy, lúc trước đi bán cháo cậu cũng dùng cái thùng này mỗi ngày.
Trương Kiến Quân cứ xem hoài, không nhịn được chảy nước miếng.
Trương Kiến Quân tự ám thị tâm lý cho mình xong, tới tủ rượu lấy bình rượu Mao Đài mình cất kỹ từ lâu, hấp ta hấp tấp bảo tài xế đưa ông qua nhà Lâm Chu.
Tiểu Lâm ăn một mình chắc là cô đơn lắm, bên chỗ ông vừa lúc có rượu ngon, mang qua đó cùng nhấm nháp tí nhỉ?
Vừa nhìn là muốn nhắm rượu!
Lúc Trương Kiến Quân đến, Lâm Chu đang múc cá kho cơm rượu trong nồi ra, chất đầy hai thùng sắt lớn.
Đáng tiếc không phải con của ông, bằng không chẳng phải là muốn ăn mấy món ngon đó lúc nào cũng được, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu à.
Còn có nhà chú Trương cũng phải đưa hai hộp, đều là hàng xóm cả, ăn nhiều cua của người ta như vậy, mình phải đáp lễ lại ít đồ ăn chứ.
Lúc ướp món này đã cho thêm rượu trắng, có thể để hơn mười ngày, mang về ăn cùng cái gì cũng thơm cả.
Mấy người quản gia Tôn cũng bận rộn suốt nửa ngày, làm nhiều như vậy, không đến mức khiến cho người của mình không có miếng nào để ăn.
Số cá kho cơm rượu còn dư lại Lâm Chu cất đầy trong mấy hộp giữ tươi, đưa cho mấy người quản gia Tôn mỗi người một hộp.
"Duyên phận, hết thảy đều là duyên phận!"
Lúc cậu đứng dậy thì thấy quản gia Tôn đang mở cửa. Chú Trương cầm rượu đi qua đây.
"Ấy, chú đến đúng lúc ghê, cháu vừa nấu cá kho cơm rượu xong, chú Trương mau tới nếm thử -"
Lâm Chu chia nồi cá kho cơm rượu này rành rọt.
Từ gốc là phân vượn, đồng âm với duyên phận
"Vừa khéo chú mang theo bình rượu đến này, chúng ta nếm thử xem sao. Cháu làm cá gì thế, thật là thơm quá đi!"
Tài xế theo sát phía sau chỉ có thể im lặng lái xe vào gara để đỗ xe.
Ông cầm bình rượu Mao Đài mà bước đi như bay.
Trương Kiến Quân nhìn trên bàn trong chòi hóng gió bày một phần cá kho cơm rượu thì hai mắt sáng như đèn pha.
Lâm Chu suýt nữa thì cười sặc. Ông bác Trương đã hơn sáu mươi tuổi rồi, không ngờ lại biết bắt trend ngôn ngữ trên mạng như thế.
*Từ gốc là phân vượn, đồng âm với duyên phận Không thể không nói, cá kho cơm rượu này có diện mạo rất đẹp đẽ.
Cá rán đến hơi xém, màu sắc đã không còn là vàng óng nữa mà là màu đỏ nhè nhẹ sáng rỡ. Thịt cá vốn hơi khô cứng, sau khi chiên lại bằng dầu ớt đỏ lẫn nước tương thì màu sắc vừa sáng lại vừa hấp dẫn, quả thực đẹp đến lòng dạ cứ sôi sùng sục.
"Cá kho cơm rượu, dùng để nhắm rượu đúng là ngon số dzách luôn đó."
Lâm Chu nhận bình rượu chú Trương đưa tới rồi giơ lên nhìn. Hay lắm, rượu Mao Đài, lát nữa cậu còn phải đi bày quầy bán hàng, đâu thể uống cái này được.
"Đến 6 giờ cháu còn phải đi bày quây bán hàng nữa. Cháu làm rất nhiều, mang đi bán một ít, sợ là không uống rượu này được đâu. Cháu sợ uống say."
"Vậy uống cái khác, nhà cháu có rượu khác không?"
"Có rượu gạo, cháu dùng cơm rượu làm cá kho cơm rượu nên vẫn còn cốt rượu."
"Vậy uống rượu gạo đi."
Lâm Chu đồng ý, gọi dì giúp việc mang rượu gạo đến.
Một đám người tụ tập trong chòi hóng gió ăn cá kho cơm rượu.
Lâm Chu cũng đưa phần cá kho cơm rượu của mấy người quản gia và dì giúp việc cho bọn họ.
Lâm Chu bận rộn một ngày bắt đầu nhấm nháp tác phẩm của mình.
Một chén rượu gạo, một đĩa cá kho cơm rượu.
Trương Kiến Quân và Lâm Chu còn chả thèm đổi vị trí, cứ như vậy ngồi ở chòi hóng gió trong sân bắt đầu ăn luôn.
Những người còn lại đứng trước chảo sắt trong sân, cũng cầm đũa ăn ngấu nghiến không thèm ngẩng đầu.
Cá kho cơm rượu mới nấu xong vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút.
Từng miếng thịt cá nhỏ được ướp với gia vị rồi hong gió và chiên dầu, trở nên càng thêm nhỏ hơn.
Ăn cùng với rượu, cứ uống một ngụm rồi bỏ một miếng cá vào miệng, phải nói là đã cái nư cực.
Thịt cá khi vào miệng hoàn toàn khác với vị tươi non như bình thường mà là có cảm giác hơi cứng, khi cắn khá là mất sức, nhưng cẩn thận nhấm nuốt thì có thể thưởng thức được mùi rượu hòa làm một thể với thịt cá. Cơm rượu của rượu gạo còn kèm theo vị hơi ngọt, khiến vị cay vừa mới xộc lên đã cấp tốc bị đè xuống, tạo thành khẩu vị cay mặn rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận