Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 832. Không phải chứ, ông chủ, anh không nói võ đức! (2)



Chương 832. Không phải chứ, ông chủ, anh không nói võ đức! (2)




Khiến cậu ta không nhịn được muốn bắt chước.
Đàn ông tuyệt đối xem mãi không chán loại sức mạnh tuyệt đối này.
Hướng Thiện nhìn cánh tay mình, cảm thấy không nên tự chuốc lấy nhục nhã sẽ tốt hơn.
Cậu ta dứt khoát nhờ ông chủ đập hộ.
Lâm Chu gật đầu rồi đập vỡ bằng một cú đấm.
Nhìn dáng vẻ thoải mái này, thật sự khiến người khác có ảo giác mình lên mình cũng làm được.
Sau khi lớp bùn vỡ nát, mùi thơm của gà ăn mày không thể che giấu được nữa.
Hướng Thiện hít hà cẩn thận, cậu ta cảm thấy mùi hương này hơi giống như mùi canh gà quê mà bà nội nấu cho cậu ta ăn khi cậu ta về quê lúc nhỏ.
Bà nội tự tay nuôi con gà đó, món canh gà được hầm ra thật sự ngon đến mức rụng cả lông mày.
Bây giờ cậu ta nhớ lại cũng có thể nhớ đến mùi thơm phưng phức đó.
Lúc này hương thơm của món canh gà trong ký ức hòa quyện với mùi hương của gà ăn mày.
Đều là mùi hương nức mũi của thịt gà tươi ngon.
Nhưng hình như mùi hương của gà ăn mày còn thơm hơn mùi hương của canh gà một chút, còn có mùi lá sen và mùi rượu.
Mùi hương không đơn điệu, ngược lại giống như nước hoa, có hương đầu còn có hương cuối.
Nhất thời, Hướng Thiện không biết nên nói gì mới tốt.
Nhìn lớp da gà vàng ươm sáng óng ánh, còn có lớp lá sen màu đen sẫm, cậu ta thật sự rất muốn xé một cái đùi gà nhét vào miệng nhai ngấu nghiến.
“Không cần gói lại đâu ông chủ, có găng tay dùng một lần mà, em ăn ngay là được.”
Hướng Thiện đã không chờ nổi nữa.
Lâu lắm rồi cậu ta không trải nghiệm loại tâm trạng không kịp chờ đợi với đồ ăn thế này.
Không đúng, cậu ta vừa được trải nghiệm hồi tuần trước.
Lúc cậu ta chờ cơm chân giò kho của ông chủ Lâm chính là tâm trạng này.
Ngẫm kỹ lại chỉ mới cách có mấy ngày.
Nhưng có câu nói thế này: Một ngày không gặp như cách ba thu.
Tính như vậy thì cũng rất lâu rồi.
Hướng Thiện gật đầu công nhận.
Sau đó, cậu ta nóng lòng trả tiền, nhận lấy gà ăn mày, nhìn bốn phía đều không thấy nơi có thể ngồi ăn. Thế là cậu ta một tay bưng gà ăn mày, một tay đeo găng vào, chịu đựng nhiệt độ nóng hổi, kéo một cái đùi gà xuống rồi nhét vào miệng, bắt đầu ăn.
Gà ăn mày vừa lấy ra khỏi lò nướng, nhiệt độ khi cầm trên tay cho thấy rõ nó đang nóng hôi hổi.
Nhưng mùi thơm của gà ăn mày quẩn quanh chóp mũi. Khỏi phải nói, hương thơm ấy làm bất cứ ai đi ngang qua đều phải dừng bước.
Giờ nó đã nằm trên tay cậu ta, sao cậu ta có thể từ chối!
Tới nỗi dù nóng nhưng cậu ta cũng phải xử ngay.
Khoảnh khắc cậu ta kéo đùi gà ra khỏi thân gà, lớp da bị xé rách, phần thịt gà ở giữa mềm đến mức rời ra ngay khi bị kéo.
Nước bắn ra, hương vị tươi ngon, thơm lừng, hơi nóng phả vào mặt.
Hướng Thiện không có thời gian nghĩ đến việc khác, đầu óc toàn là ăn ăn ăn.
Sau khi cho vào miệng và nếm được mùi vị, cậu ta vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Chu.
Ăn ngon thế này, hơn nữa tay nghề giống ông chủ Lâm như vậy, anh còn nói mình không phải ông chủ Lâm hả?
Hướng Thiện vừa cắn một miếng đã biết ngay người này là ông chủ Lâm, chắc chắn 100%.
Cậu ta đã quá quen thuộc tay nghề này!
Nói thẳng ra là tay nghề đã mê hoặc cậu ta suốt mấy ngày.
Dù ông chủ có hóa thành tro thì cậu ta cũng nhận ra!
Mấy đứa bạn trong nhóm nói không sai.
Xưa nay, cách nhận ra ông chủ Lâm không phải ngoại hình hay xe quầy hàng, mà là hương vị có một không hai kia!
Hướng Thiện thấy ông chủ Lâm đang bận rộn nên không quấy rầy cậu.
Cậu ta cảm thấy hơi nóng bèn đặt hộp gà ăn mày trên tay xuống đất, sau đó vừa gặm đùi gà vừa lấy điện thoại ra chụp ảnh, gửi vào nhóm lớp.
“Mọi người ơi mọi người, tuyệt cả là vời! Gà ăn mày ngon muốn khóc luôn. Tuy chủ quầy hàng không nhận mình là ông chủ Lâm, nhưng tôi nói các cậu nghe, tôi dám cược 100% tay nghề này chính là ông chủ Lâm chứ không lẫn vào đâu được. Tôi ở Cáp Nhĩ Tân chờ các cậu, mau tới đây đi!”
Hướng Thiện gõ chữ lạch cạch, ngồi xổm trước gà ăn mày, ăn đến mồm miệng đầy dầu.
Một cái đùi gà, cậu ta chỉ ăn hai ba miếng đã sạch sẽ.
Lại trở tay xé một cái đùi gà khác xuống.
Lúc này, độ mềm của thịt gà cứ như được hiện thực hóa trong miệng cậu ta.
Trước đây, cậu ta không hề ăn da gà, hiện giờ lại không nỡ lãng phí, ăn hết toàn bộ.
Lớp da gà đàn hồi, hơi dai, ăn cùng thịt đùi gà mềm mại mọng nước. Lúc cắn xuống có thể cảm nhận rất rõ độ mọng nước trong thịt gà. Chỉ cần hơi lơ là một chút sẽ nhỏ giọt xuống đất.
Mỗi giọt đều là tinh hoa súp gà cô đọng, tươi ngon miễn bàn.
Mùi lá sen hoang thoảng có tác dụng giảm mệt mỏi rất tốt.
Dù cậu ta chỉ ăn mỗi gà ăn mày, không kèm bất kỳ thứ gì khác cũng không có cảm giác béo ngậy, mà chỉ có vị tươi ngon, thơm, mềm tràn ngập khoang miệng.  Hết chương 832.



Bạn cần đăng nhập để bình luận