Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 231: Đây quả thực làm mới nhận thức cho mấy khách hàng ruột! (1)

Chương 231: Đây quả thực làm mới nhận thức cho mấy khách hàng ruột! (1)Chương 231: Đây quả thực làm mới nhận thức cho mấy khách hàng ruột! (1)
Thế nên vừa cởi quần áo, thân phận lập tức thay đổi.
"Trước đó thấy nhiều người xếp hàng như vậy, không biết bây giờ đi mua còn kịp không."
"Đúng vậy, sớm biết tôi đã mua trước rồi để trên xe, tan làm cứ thế mang về là được rồi."
"Nhưng thế chẳng phải anh chen hàng à?"
"Ủa? Sao không có ai thế nhỉ?"
Đám người Triệu Kỳ Thắng đi đến cổng chợ, nhìn thấy vị trí mà Lâm Chu vốn bày quầy hàng không có một bóng người.
Ngã tư đường đông đúc cũng quạnh quế hơn lúc bọn họ đến lúc nãy nhiều.
"Chắc là bán hết dọn quầy rồi." Triệu Kỳ Thắng nghĩ đến nhiều người xếp hàng như vậy, dọn quầy sớm cũng là chuyện rất bình thường.
"Mẹ ơi, có cơm ăn chưa ạ, con đói chết rồi."
Mấy đồng nghiệp tiếc nuối vẫy tay tạm biệt Triệu Kỳ Thắng.
He he.
Nghĩ đến tối qua còn lại nửa bình cá kho cơm rượu, anh lại phấn chấn.
Nhà của Triệu Kỳ Thắng ngay đối diện chợ, xoay đầu là về tới nhà.
Một ngày trôi qua, anh đã quên mất sự chột dạ sáng nay vì ăn vụng, gấp gáp vào nhà, không ngửi được mùi thơm quen thuộc còn tưởng rằng mẹ của anh lại giấu cá kho cơm rượu.
"Được rồi, vốn muốn mua một chút ăn thử, xem ra hôm nay không có lộc ăn rồi."
"Mẹ, cá kho cơm rượu đâu? Hôm nay lúc con làm nhiệm vụ còn nhìn thấy trên quầy hàng bán cá kho cơm rượu có thêm súp cá viên, nhìn rất tươi, mẹ có mua không?"
Bác gái Triệu thấy con trai về, bưng đồ ăn đã làm xong ra khỏi phòng bếp, gọi ông xã đang hưởng điều hòa trong phòng ra ngoài ăn cơm.
Một nhà ba người ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, Triệu Kỳ Thắng nhìn xung quanh, không thấy cá kho cơm rượu và súp cá viên gì thì khó hiểu nhìn mẹ mình.
"Đợi con về đó, ăn cơm đi."
Triệu Kỳ Thắng há hốc mồm, biểu cảm có chút tuyệt vọng.
"Hôm nay không mua, mẹ đi nhà ông bà nội đến chiều mới về, ngày mai rồi mua."
"Hả?"
Bác gái Triệu lắc đầu.
Anh chờ mong cả buổi, kết quả mẹ anh lại không mua?
Triệu Kỳ Thắng thấy mẹ anh tức giận cũng ý thức được giọng điệu của bản thân không tốt.
"Muốn ăn tự mà mua đi, lớn tướng rồi còn háu ăn như vậy. Con có nói hôm nay con muốn ăn đâu. Mua cá kho cơm rượu đặt trong ngăn tủ con còn có thể ăn vụng, tuổi càng lớn tính tình càng khó ưa, còn nổi nóng với mẹ. Ai dạy con ăn nói kiểu đấy."
Bác gái Triệu nghe đến đây thì xụ mặt ngay tắp lự.
Nỗi buồn bực khi mong chờ bị hụt hãng khiến cảm xúc của Triệu Kỳ Thắng cũng bất giác bùng nổ, giọng điệu lúc nói chuyện cũng cao hơn giống như đang chất vấn.
Bác gái Triệu tức giận đập chiếc đũa lên bàn, ba Triệu sợ tới mức co thành con chim cút ở bên cạnh, không hé răng nửa lời. "Trời, mẹ không mua sao không nói với con, lúc con đi làm nhiệm vụ sẽ mua mang về!"
"Mẹ, con không có ý này. Chỉ là món đó ngon, chúng ta đều thích ăn, thấy mẹ mua liên tục mấy ngày, chắc hôm nay vẫn sẽ mua nữa nên con không nói."
"50 tệ nửa cân cũng không phải rẻ gì cho cam, sao có thể ăn mỗi ngày. Đúng là không quản thu chỉ trong nhà không biết củi gạo dầu muối quý, nhanh chóng kết hôn dọn ra ngoài đi. Tôi cũng lười hầu hạ mấy người, một già một trẻ suốt ngày không lo được cái gì, chỉ biết ăn thôi."
Triệu Kỳ Thắng bị răn dạy hết cả tức giận, mệt tim thở dài.
Anh nói chuyện không chú ý giọng điệu, đã nghênh đón một trận chửi mắng như tát nước vào mặt.
Làm người thật khó!
Ngày hôm sau là thứ bảy, lúc Lâm Chu đến cổng chợ mới thấy người còn đông hơn hôm qua.
Cậu vỗ đầu mình, nhận ra hôm nay đã là thứ bảy, rất nhiều phụ huynh lẫn học sinh đều được nghỉ, đương nhiên có thời gian rảnh đến mua ăn.
Mấy khách xếp hàng lân này cũng học được một bài học, trước khi Lâm Chu chưa tới cứ dựa theo vị trí đội ngũ ngày hôm qua bắt đầu xếp hàng.
Vì để vị trí của bản thân không bị cướp, nhìn thấy bóng dáng Lâm Chu, mọi người cũng không rời khỏi đội ngũ, chỉ chào hỏi ngoài miệng.
Hình thức xếp hàng kỷ luật lại văn minh như vậy tốt hơn trạng thái ngày hôm qua nhiều.
Vốn lúc Lâm Chu tới còn lo lắng, sợ những người này làm loạn, làm cậu ngượng. Như bây giờ cũng rất tốt.
Không có những chuyện ngoài luồng, tốc độ cậu bắt đầu bày bán cũng nhanh hơn rất nhiều.
Tối qua không đi câu cá với Phan Nguyên, rạng sáng ngủ quên, không mua được cá bột tự nhiên tươi mới nên hôm nay trừ cá kho cơm rượu và cá xông khói thì chỉ chuẩn bị súp cá viên. Đều là món nấu sẵn, bán nhanh hơn nhiều.
Người xếp hàng lại tăng lên, thành ra vừa mở quán đã bị giới hạn mỗi người 1 cân.
Cứ như vậy, khách hàng này nối tiếp khách hàng khác, món ăn trong thùng inox cũng tiêu hao rất nhanh.
Chưa đến bảy giờ đã bán xong!
Đúng là làm mới nhận thức của mấy khách hàng ruột!
"Đầu tại cậu. Cháu đã bảo cậu đến sớm một chút, cậu cứ nói là đến kịp, kết quả tới muộn rồi đó!"
Hoàng Kiều Kiều không mua được súp cá viên ngon lành, tức giận lườm cậu của cô bé, đáy mắt tràn đầy sát khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận