Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 334: Hả? Tôi mới ăn có một bữa mà đã phải về rồi à? (2)

Chương 334: Hả? Tôi mới ăn có một bữa mà đã phải về rồi à? (2)Chương 334: Hả? Tôi mới ăn có một bữa mà đã phải về rồi à? (2)
Anh đã không nhớ rõ chỉ tiết cụ thể, anh chỉ nhớ lúc ấy rất tức giận, cảm thấy mẹ không hiểu anh, sau này cũng sẽ không mua bất kỳ đồ gì cho mẹ nữa.
Sau này, anh thật sự chưa từng mua cái gì.
Mẹ cũng chưa từng mặc cái váy này. Không ngờ hôm nay lại mặc.
Mã Minh không rõ là tâm trạng gì chỉ cười, gật đầu.
"Ăn món mà ông chủ Lâm làm phải xếp hàng rất lâu, giờ này trễ rồi, ba mẹ không ngủ ạ?"
"Không sao, ba mẹ không buồn ngủ."
Dọc đường đi, một nhà ba người ở trong một chiếc xe, không ai nói chuyện, không khí im lặng lại áp lực.
Mã Minh nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, anh không nghĩ gì cả, cứ để đầu óc trống rỗng như vậy, hưởng thụ sự im lặng này.
Mã Minh gật đầu đáp: "Đúng ạ."
"Trời ạ, nửa đêm nửa hôm sao đông người thế?"
Ba Mã mẹ Mã tò mò đi nhìn ngó khắp nơi. Bọn họ bị hoàn cảnh hiện trường ảnh hưởng, không khí của một nhà ba người cũng tốt hơn rất nhiều.
Xung quanh núi Thao đã tụ tập mấy chục người, ở nơi âm u đều có mấy đốm sáng nhỏ.
Mã Minh và ba mẹ anh đến cũng chẳng qua mới hơn tám giờ.
Mẹ Mã tò mò hỏi Mã Minh: "Những người này đều là đến chờ ông chủ Lâm hả?"
Sau khi tới núi Thao, cho dù vẫn chưa xuống xe, bọn họ đã cảm nhận được không khí náo nhiệt bên ngoài.
"Ngon lắm ạ, lát nữa ba mẹ cũng ăn thử đi, món ông chủ Lâm làm đều rất ngon, hình dung như thế nào nhỉ, có sức hấp dẫn khiến người ta vui vẻ, trong khoảnh khắc ăn vào tất cả phiền não đều tan biến, chỉ còn lại niềm vui sướng do món ngon mang lại, cực kỳ tuyệt vời..."
Lúc này Mã Minh mới nhớ tới mình ăn bánh cuộn thịt kho nhiều lân như vậy, lại chưa mang về một cái cho ba mẹ ăn thử.
Trong nháy mắt không khỏi có chút áy náy, giọng điệu nói chuyện cũng mềm mại hơn rất nhiều.
Mẹ Mã kinh ngạc trừng to mắt: "Có phải món của ông chủ Lâm làm rất ngon không."
Mẹ Mã chưa bao giờ tỉnh táo giống như lúc này, con trai ở nhà đúng là không vui vẻ.
Mẹ Mã nhìn nụ cười dào dạt trên mặt con trai, lập tức ngây ngẩn cả người.
Ngay cả con trai nói cái gì cũng không nghe rõ.
Nói đến món ngon của ông chủ Lâm, Mã Minh giống như mở máy hát, thao thao bất tuyệt để hình dung.
Nụ cười dào dạt trên mặt con trai lúc này, là sự vui vẻ mà bà chưa bao giờ nhìn thấy, trong đêm tối, ánh mắt đều đang lóe sáng.
"Không sao, có cát bay vào mắt thôi."
Tình yêu của bà mới là gông xiềng đè nặng lên người con trai.
Bà cho rằng vì tốt cho con, con trai sẽ vui vẻ à?
Bắt đầu từ khi nào mẹ con bọn họ giống như kẻ thù, chưa nói được mấy câu đã cãi nhau.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Mẹ Mã quay đầu đi, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Mẹ Mã cười giống như thoáng chốc đã nghĩ thông.
Con trai trưởng thành rồi, không cần người mẹ như bà sắp xếp tất cả con đường cho nó. Mỗi người đều có sự phát triển riêng của họ. Cha mẹ không biết buông tay, sao con cái có thể phát triển chứ.
Cũng không phải trồng cây, nhất định phải khiến cây phát triển theo dáng vẻ mình muốn, không phải cây tốt phát triển theo thẩm mỹ của mọi người thì có sao đâu chứ, cũng không phải không trở thành đại thụ.
"Mẹ nhất định phải ăn thử mới được."...
Bên kia, khách hàng đang đi lên núi Thao quá nhiều.
Ngay cả con đường bình thường đi đến núi Thao cũng chật ních xe.
Vèo một cái, một chiếc xe chạy qua. Lại nối tiếp một chiếc xe. Không bao lâu, mấy chục chiếc xe đi ngang qua.
Điều này khiến một cặp tình nhân lái xe đi ngang vô cùng tò mò.
"Không phải chứ, sao nửa đêm nửa hôm trên đường nhiều xe như vậy, đây là đi đâu thế?"
"Hửm? Giang Đông có hoạt động quy mô lớn gì mà anh không biết hả ta?"
"Không hiểu nổi, hình như xe trên con đường này đều đi cùng một nơi."
"Hay là chúng ta đi theo xem thử đi?"
"Đi đi đi, anh cũng thích góp vui, đi theo xem thử tình huống gì.'...
Sau đó lại có một người qua đường thấy đoàn xe dài như thế bị hấp dẫn.
"Ồ quao? Sao nhiều người đi tới núi Thao thế, tế tổ à? Đi theo xem thử?"
Người qua đường lặng lẽ quay đầu, đi theo phía sau đoàn xe.
Đợi đến khi những người qua đường ởđi theo đội xe lớn đi vào núi Thao, xuống xe, nhìn thấy điểm đến là núi Thao đều kinh ngạc ở mức độ khác nhau.
"Đậu mé, nửa đêm mấy người này đến nghĩa trang làm gì? Tụ hội à?"
"Không hiểu nổi, đông người quát"
Ven đường có người đứng, có người ngồi, còn có lều trại, thảm gì đó.
Cảnh tượng này nếu không phải nửa đêm, bọn họ còn tưởng rằng đã tới thắng cảnh du lịch, một đám người đang chơi đùa cơ.
"Bên kia còn có người đang xếp hàng, xếp hàng làm gì ta?"
"Chúng ta có xuống không?"
Cặp đôi kia thích thú đi theo là muốn xem náo nhiệt. Tới hiện trường rồi, náo nhiệt thì cũng khá náo nhiệt đó, chỉ là khiến người ta hơi hoang mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận