Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 813. Đây là thứ có thể một quyền đánh bay sao? (2)



Chương 813. Đây là thứ có thể một quyền đánh bay sao? (2)




Không kịp suy nghĩ thêm bất cứ từ ngữ hình dung nào, đầu óc ngập tràn hai chữ ngon tuyệt xuất hiện liên tục.
Lúc đầu bọn họ chỉ cảm thấy món gà ăn mày được chế biến tại chỗ rất tươi ngon, cho nên muốn nếm thử.
Sau khi nhìn thấy ông chủ bị khói hun đen thành dáng vẻ này, cảm thấy cậu giống như người mới vào nghề, bọn họ cũng không kỳ vọng vào hương vị, chỉ tò mò nếm thử mà thôi.
Không ngờ món gà ăn mày bọn họ không ôm hy vọng gì lại ngon đến mức này.
Đây là món ngon có thể ăn được ở quán ven đường à?
Bây giờ, bọn họ nhìn khuôn mặt bị khói hun đen thui của ông chủ cũng cảm thấy đó chính là huân chương của cậu.
Chẳng trách cậu có hình tượng như vậy, chắc chắn chính là đại lão tay nghề siêu phàm không chú ý đến hình tượng, một lòng nghĩ đến chuyện nấu ra được món gà ăn mày ngon tuyệt, cho nên mới có thể nấu được gà ăn mày ngon điên đảo thế này đúng không?
Người du khách đi ngang qua ngửi mùi thơm vốn đã thèm chảy nước miếng, nhìn thấy phản ứng của hai cô gái khi ăn gà ăn mày, cuối cùng bọn họ không thể nhịn được nữa, lập tức mở miệng mua một con.
“Ông chủ, bán cho tôi một con đi.”
Lâm Chủ gật đầu rồi xoay người bước đến chỗ lò nướng lấy cục bùn.
Mùi thơm gà ăn mày lan tỏa trong không khí thật nồng.
Cậu bận rộn cả buổi sáng, đến giờ vẫn chưa được ăn, không biết mùi vị như thế nào nhỉ.
Nhưng nhìn dáng vẻ mấy khách hàng ăn, mùi vị chắc khá ổn.
Lúc này Lâm Chu hơi bận.
Trong bếp những con gà ăn mày đã nướng xong được lấy ra, sau đó bỏ những con chưa nướng vào, luân phiên làm việc.
Điều duy nhất không đổi chính là lửa trong bếp lò phải luôn duy trì. Cho nên thỉnh thoảng phải thêm củi lửa.
Mắt thường cũng có thể thấy cậu bị hun đen đi.
Khiến cho mấy khách hàng trước quầy hàng nhìn cậu với ánh mắt thương hại.
Nhịn nửa ngày, Lâm Chu vẫn không nhịn được biện hộ cho mình.
“Thật ra, tôi không vất vả, chỉ là nhóm lửa bị hun thôi.”
Mùa đông nhóm lửa ở bên ngoài, không biết là khó đốt hay là thế nào nhưng khói đen khá lớn.
Cậu cứ ở quanh bếp lò, bị hun đen cũng rất bình thường mà.
Nhưng mấy khách hàng cảm thấy ông chủ chỉ là mạnh miệng, sĩ diện thôi.
Biết lòng tự trọng của ông chủ lớn, ở trước mặt ông chủ đều gật đầu đồng ý, không nói thêm gì nữa.
Nhưng bọn họ như vậy rõ ràng là không tin rồi.
Lâm Chu thở dài, một quyền nhắm ngay nắm bùn đập xuống, giống như phát tiết.
Bùn khô vỡ vụn thành từng mảnh toàn bộ rơi trên thớt.
Lâm Chu lấy ra hộp đóng gói, dùng găng tay loại bỏ lớp mỡ chài, dùng mặt trong của lá sen bọc gà rồi đặt vào hộp, sau đó đậy nắp lại.
Một phần gà ăn mày đã đóng gói xong.
“Quào, sức lực của ông chủ lớn ghê.”
Tuy rằng đây là bùn đất, nhưng bùn đất nướng lên cũng khá cứng, mới lấy từ trong lò nướng ra nữa, sợ là còn nóng.
Đánh xuống một quyền đã đập nát lớp bùn bên ngoài, đây cũng là người lợi hại đó!
“Cũng tạm.”
Chút sức lực này đúng là không là gì với Lâm Chu.
Sau khi đưa gà ăn mày cho khách hàng, cậu liền nhìn người xếp hàng phía sau.
“Xin chào, lấy mấy con?”
Khách hàng phía sau lần nữa chứng kiến sau khi gà ăn mày mở ra, mùi thơm nháy mắt bay ra.
Anh ta vốn đi ngang qua, ngửi được mùi thơm này, bèn chạy thẳng tới xếp hàng.
Hy vọng anh ta lựa chọn không sai.
198 tệ một con, giá cả khá hợp lý, nhưng do túi tiền không dày, anh ta chỉ có thể mua một con nếm thử vị.
“Một con.”
Lâm Chu gật đầu, lạnh lùng xoay người đi đến cạnh lò lấy gà ăn mày.
Với góc nhìn của khách hàng, cũng chẳng qua là ông chủ trầm mặc ít nói thôi.
Bên phía Lâm Chu bởi vì dáng vẻ bề ngoài nên buôn bán tốt đến bất ngờ.
Còn bên kia, Hướng Thiện cũng chuẩn bị một mình quay về Cáp Nhĩ Tân.
Một tuần cơm chân giò kho kết thúc, cũng tới lúc mọi người nên trở về nhà rồi.
Lần này mặc kệ Hướng Thiện nói cái gì, mấy người bạn cùng phòng cũng không đi theo cậu ta chịu khổ chung nữa.
Cho dù cậu ta vẫn cảm thấy ông chủ Lâm sẽ đi Cáp Nhĩ Tân bày quầy hàng, bạn cùng phòng cũng không tin.
“Bọn mày tin tao là Tần Thủy Hoàng, hay là tin tuần này ông chủ Lâm đi Cáp Nhĩ Tân bày quầy hàng?”
“Tuần trước mày cũng nói thế, rốt cuộc thế nào, đi Cáp Nhĩ Tân một chuyến, vừa đáp xuống đã phải chạy về, bây giờ còn muốn đến lần nữa à?”
“Hướng Thiện, thằng nhóc này sao vậy, về nhà còn muốn dẫn bọn tao theo, là không rời xa được bọn tao hay gì?”
“Chậm trễ một tuần, mẹ tao cũng đang thúc giục tao về nhà kìa.”
Hướng Thiện nghe lời nói của đám bạn cùng phòng bất đắc dĩ thở dài.
“Tao có linh cảm ông chủ Lâm khẳng định sẽ đi Cáp Nhĩ Tân bày quầy hàng, mới dẫn bọn mày cùng trở về, hiện tại bọn mày lại không tin tao, vậy tao chỉ có thể hưởng vận may đó một mình thôi.” Hết chương 813.



Bạn cần đăng nhập để bình luận