Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố

Chương 332: Xong đời, tin tức bị lộ rồi (2)

Chương 332: Xong đời, tin tức bị lộ rồi (2)Chương 332: Xong đời, tin tức bị lộ rồi (2)
Mã Minh nói xong, dứt khoát tắt livestream.
Một giây sau, anh đánh một phát lên tay mình.
Ai ya má ơi, cái tay tiện này, tại sao anh lại ở trên livestream tìm ông chủ Lâm chứ. Kết quả anh đúng là đã tìm được thật, nhưng anh còn chẳng ăn được một cọng lông nào, toàn bộ đều tạo phúc cho fan cả.
Mã Minh ảo não cực kỳ.
Chủ yếu là anh cũng không cảm thấy mình có thể tìm được ông chủ Lâm.
Các khách hàng trên mạng ngày nào cũng tìm ông chủ Lâm khắp nơi, mà đâu có tin tức nào đâu.
Anh thì lần lượt chạy đến những nơi trên danh sách ba anh đưa cho, kết quả anh lại tìm được thật.
Ai dám tin chứ!
“Các huynh đệ, sự kiện trọng đại đây!"
Biết vậy chẳng làm!
Không đúng, anh còn chưa hỏi được mấy giờ ông chủ Lâm bày quầy mà?...
Ai chịu nổi cho được!
Trong đầu của anh vẫn luôn quanh quẩn câu nói trong phòng live có bao nhiêu người xem thì có bấy nhiêu người đến đoạt cơm.
Bên kia, các khách hàng cũ lên xe về nhà lấy điện thoại di động ra đánh chữ.
Sớm biết tin tức đó là thật thì anh đã không livestream như vậy rồi.
"May mà tôi còn đang được nghỉ. Không sao cả, tôi có thể đến xếp hàng sớm một chút."
Người này vừa dứt lời, cả nhóm bỗng chốc sôi trào.
"Vãi beep, chắc sẽ không như lần bánh cuốn thịt kho trước đó chứ! Đông người là tôi phải đến sớm tận mấy tiếng đồng hồ."
"Vị trí của ông chủ Lâm bị bại lộ rồi! Có người phát livestream tìm được chỗ ông chủ Lâm. Có lẽ tối mai fans của ông chủ Lâm sẽ kéo cả đại quân đến đấy."
"Thiệt luôn ấy! Quá nhiều người! Thật ra hôm qua đã bị lộ rồi, có mấy sinh viên đến, mọi người có để ý không?"
"Haiz, đó là chuyện rất bình thường mà. Chúng ta vốn cũng thấy tin tức này trên mạng, chỉ là người khác không tin thôi. Có người không tin đương nhiên cũng có người tin, người ta tìm đến là chuyện nằm trong dự liệu. Nhưng tôi không ngờ người này sẽ livestream. Có người nào tìm được vị trí của ông chủ Lâm mà không muốn giữ bí mật, không chịu để bất kỳ ai khác biết đâu! Anh ta thì hay rồi, cứ thế livestream luôn."
"Khỏi phải nói, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ cầm theo lều qua canh me, lần này nhất định phải ăn được hoành thánh."
Trong nhóm, tin tức bay tán loạn.
"Ăn không được cũng không sao. Nhưng lỡ như có quá nhiều người, tuần sau ông chủ Lâm lại chạy đến thành phố sát vách, đến lúc đó chúng ta chỉ có nước khóc ròng."
Ngô Quảng truyền lại tin vào nhóm.
"Thôi toang! Có fans lan truyền nội dung livestream trên mạng rồi. Có khi qua một đêm, tất cả những người quan tâm việc ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ở đâu sẽ biết được tin này."
Ngô Quảng nhanh chóng tìm được người phát livestream kia, là người đàn ông trước đó vì ăn bánh cuốn thịt kho mà từ bỏ xuất gia, trở nên nổi tiếng và được phỏng vấn. Sau đó thì bắt đầu livestream.
Sau khi mọi người suy sụp, lập tức bắt đầu nghĩ cách giải quyết. Với tư cách là trưởng nhóm, Phương Tuấn bắt đầu sắp xếp người lên mạng tra xét thông tin.
"Ây, tôi cảm thấy ông chủ Lâm đổi chỗ bán là vì biết có quá đông fans nên mới đổi địa điểm để người khác không tìm được. Vậy thì cậu ấy bày quầy bán hàng sẽ ung dung hơn một chút."
Các khách hàng cũ đặt mình vào vị trí của ông chủ Lâm thì có thể hiểu được tại sao tuần nào cậu cũng đổi chỗ bày quầy bán hàng.
Bởi vì ông chủ Lâm nấu ăn thật sự quá ngon, rất nhiều khách hàng quay lại thành khách quen. Nếu cậu bán ở một chỗ cố định, có lẽ người đến xếp hàng sẽ gây cản trở giao thông. Hình dung bằng câu 'người đông như kiến cũng không ngoa.
Mỗi lần cậu đổi chỗ bán, khách hàng cũ không thể tìm đến, nghĩa là cậu bắt đầu lại từ đầu, không cần lo bị các khách hàng vây chật như nêm cối, còn có thể trải nghiệm thú vui khi bày quầy bán.
"Giờ khoan hãy đặt mình vào vị trí người khác, tự hỏi xem ngày mai nhiều người, không ăn được thì sao đi đã!"
Bên kia, đám người Diêu Siêu ăn xong hoành thánh cùng nhau trở vê đều vô cùng buồn rầu.
Hôm nay ngày năm, ngày mai là ngày sáu, kỳ nghỉ đã kết thúc. Ngày bảy bọn họ phải vào học rồi. Chẳng khác nào ngày mai phải trở vê.
Trời đất ơi!
Mạnh Đào sụp đổ trước hết.
"Hả, tôi mới ăn có một bữa đã phải trở về rồi? Có thể trở về trường muộn mấy hôm không!"
"Không phải nói ông chủ Lâm bày quầy hàng trong một tuần à, ngày sáu mới thứ sáu còn tận hai ngày, chúng ta đi rồi, chẳng phải là không ăn được nữa hải"
Không hổ là sinh viên, tính toán rất rõ ràng.
Diêu Siêu bất đắc dĩ nhìn cậu ta: "Cậu cảm thấy chúng ta đông người như vậy không trở về, giáo viên hướng dẫn có đồng ý không?"
"Được rồi."
Vấn đề này không cần nghĩ cũng biết nhất định không được.
"Nhưng mà tôi mới nếm được mùi vị, ngày mai đã phải trở về trường, đây không phải muốn mạng của tôi à!"
Mạnh Đào vừa nghĩ đến hoành thánh thơm ngon kia, không kiềm được nuốt nước miếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận